Chương 50: Để họ ở lại
Người gác cổng kinh ngạc nhìn hai người, ông chủ và phu nhân của nhà họ Đơn đã qua đời nhiều năm rồi mà bây giờ lại xuất hiện . Nhưng bọn họ là nhân viên cũng không dám đắc tội và hỏi nhiều, vội vàng mở cửa cho bọn họ vào, nhìn họ mặc quần áo cũ rách càng cảm thấy không thể tin được.
Giản Nhụy Ái đang cùng bà nội chăm sóc vườn hoa "Bà nội, những loại hoa này rất đẹp và rất quí hiếm, nghệ thuật tỉa hoa của bà nội rất đẹp."
"Nhụy nhi, cháu không cần khen bà nội thế đâu." Bà nội cười lớn "Nhụy nhi, đi xách giúp bà một thùng nước đến đây"
"Dạ" Giản Nhụy Ái quay người đi xách đầy một thùng nước nhưng thấy quá nặng, ngẩng đầu nhìn bà nội tóc bạc trắng vẫn đang tỉa cành cho hoa trong vườn càng thêm cố gắng mang thùng nước đến cho bà.
Bỗng nhiên có người xuất hiện chắn đường, Giản Nhụy Ái không kịp dừng lại, cả thùng nước đổ thẳng lên người Từ Tú Liên "A! Ngươi không có mắt nhìn à."
Giản Nhụy Ái vội xin lỗi ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc: "Ăn trộm, bà đến nhà tôi làm gì?"
"Ăn trộm?" Từ Tú Liên tự chỉ vào mặt mình ngạc nhiên hỏi lại, nhìn quần áo Giản Nhụy Ái đang mặc không giống thiên kim đại tiểu thư, trong lòng thầm nghĩ ở nhà họ Đơn nếu không phải thiên kim tiểu thư thì sẽ là người giúp việc, nghĩ người giúp việc dám đối với mình vô lễ liền tức giận quát to: "Đáng chết, người giúp việc kia, ngươi nói xem ai là kẻ trộm."
“Người giúp việc” Giản Nhụy Ái cúi đầu nhìn quần áo của mình, quả thật rất dễ khiến người khác lầm tưởng cô là người giúp việc. Hôm nay cùng bà nội cắt tỉa hoa, nên lấy bộ quần áo cũ mặc vì sợ làm bẩn những bộ quần áo đẹp.
Giản Nhụy Ái không hiểu nhìn chằm chằm Từ Tú Liên, dù sao ở nhà họ Đơn cũng không phải ai muốn vào là được, nghi ngờ nhìn hai người bọn họ: "Bà từng lấy trộm chiếc nhẫn của tôi, không phải ăn trộm thì là gì?"
"Người giúp việc đáng chết." Từ Tú Liên giơ tay định đánh, Giản Nhụy Ái sợ hãi nhắm mắt lại. Thấy không bị tát, Giản Nhụy Ái khẽ hé mắt nhìn liền thấy Đơn Triết Hạo đang nắm chặt tay Từ Tú Liên ngăn không cho bà ta tát cô, nếu như cô bị tát chắc anh sẽ vì cô mà nổi giận đánh cả
/263
|