Chương 57: Giản Nhụy Ái biến mất
Giản Nhụy Ái khẽ mở mắt, phát hiện ra mình ngủ gật cảm giác có người khác bên cạnh khoác áo lên người hạnh phúc mỉm cười.
Anh Quyền Hàn vẫn quan tâm cô như vậy, có sự yêu thương của anh ấy giúp cô cảm thấy mình bớt cô đơn vẫn được người khác đối tốt, quan tâm.
Giản Nhụy Ái chỉnh đốn lại quần áo, kéo áo đắp lại cho anh Quyền Hàn đang ngủ say, vỗ vỗ bắp chân đứng lên, vươn lưng hít thở một hơi để khỏi mỏi người vì nằm lâu.
Ban đêm ở nghĩa trang có loại âm khí lạnh, Giản Nhụy Ái ôm lấy bả vai, không nhịn được khẽ run, nhìn đêm tối rợn cả tóc gáy, cô nhìn thấy phía trước có ánh đèn, muốn đi tới phía trước để lấy thêm can đảm.
Nàng nghiêng đầu nhìn Quyền Hàn đang mệt mỏi ngủ thấy anh sẽ không sớm tỉnh dậy được. Thật không nghĩ đến, cô cùng anh Quyền Hàn nói mấy tiếng, tâm tình thoải mái hơn nhiều. Đi trong đêm tối, nhìn bên cạnh có đôi mắt màu vàng óng, nhìn chằm chằm đang từ từ đến gần cô , đợi đến khi Giản Nhụy Ái nhìn rõ ràng mới biết đó là con heo rừng.
Giản Nhụy Ái sắc mặt tái nhợt, cắn môi, kinh hoàng sợ liều mạng lui về phía sau, mà con heo rừng tiến tới càng gần hơn. Giản Nhụy Ái không có dũng khí chống lại, quay người bỏ chạy .
Không nghĩ đến con heo rừng lại đuổi theo. "A!" Giản Nhụy Ái cảm giác kinh sợ run rẩy, nước mắt rơi đầy mặt, nhưng cô phải tỉnh táo, dù có cố chạy xuống thì sớm muộn sẽ bị con heo rừng đuổi kịp .
Lúc này, Giản Nhụy Ái cảm giác mình đang chạy trốn thần chết .
"A!" Một quãng chạy hụt chân để cho cả người Giản Nhụy Ái trong nháy mắt bay lên không.
Có lẽ cô phải chết thật. Không được! Cô không muốn chết. Nhưng tại sao mí mắt nặng như vậy. . . . . . Cả người đều đau đớn, thật là không có hơi sức để mở mắt nhưng nước mắt cô đơn sợ hãi cứ tuôn chảy .
Đơn Triết Hạo chạy lên nghĩa trang, nghĩ tới thời điểm đêm tối không có người Giản Nhụy Ái có thể xảy ra chuyện, liền điên cuồng lo lắng, mắt đỏ
/263
|