Chương 59: Đùa với lửa
Trong buồng máy bay sang trọng, Giản Nhụy Ái nằm trên ghế sa lon bọc da thật để bác sĩ chuyên khoa kiểm tra bó bột chân, cô khẽ cau mày, tay lại bám chặt không buông Đơn Triết Hạo.
Mà Đơn Triết Hạo thân thể khỏe mạnh, không việc gì.
Đơn Triết Hạo nắm chặt tay Nhụy Ái trong lòng bàn tay mình như muốn đem sức lực truyền cho cô, nhìn Giản Nhụy Ái vẻ mặt lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng hơn. Nhìn chỗ chân cô sưng đỏ, đau lòng giống như mình bị thương. Mặc dù không cách nào chịu thay những tổn thương đau đớn của cô nhưng anh sẽ thay cô trả lại nó cho kẻ đã gây ra cho cô, để kẻ đó chịu chút ít dạy dỗ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cố nhịn đau, nén khóc thành tiếng nhưng hốc mắt đỏ hoe ngân ngấn nước mắt càng làm người khác đau lòng.
Đợi bác sĩ xử lý xong mọi chuyện, Đơn Triết Hạo ra hiệu cho mọi người rời đi, còn mình ngồi xổm xuống bên cạnh cô, bàn tay ở trên trán của nàng vuốt ve "Còn đau không?"
Giản Nhụy Ái mỉm cười, "Không đau."
Đơn Triết Hạo nhếch miệng cười, anh biết Giản Nhụy Ái đã không có chuyện gì nữa, được bác sĩ chuyên nghiệp trị liệu, chỗ gãy xương cũng đã được bó bột. Nhìn chỗ bó bột anh vẫn đau lòng không bỏ được ý định báo thù. Nếu như không phải vì anh, cô sẽ không phải chịu tổn thương và uất ức như vậy, nhẹ nhàng ngắt sống mũi cô dịu dàng nói: "Đồ ngốc!"
"Tôi đến đây!" Vương Thiến Như líu lo chân sáo chạy vào, phá hư thế giới hai người của Đơn Triết Hạo để cho anh hung hăng nhìn cô chằm chằm.
Quyền Hàn cúi đầu đi theo ở phía sau, vẻ mặt áy náy.
"Anh Quyền Hàn . . . . . ." Giản Nhụy Ái gọi, cô rất hiểu Quyền Hàn, mỗi lần cô ở bên cạnh anh bị thương, anh sẽ nhận hết trách nhiệm về mình mặc dù anh chẳng có liên quan gì.
"Nhụy nhi, thật là thật xin lỗi, đều là lỗi của anh, nếu anh không . . . . ."
"Anh Quyền Hàn, chuyện không liên quan đến anh, anh không cần nhận hết lỗi về mình, tại em không cẩn thận nên mới bị thương." Giản Nhụy Ái tỉ mỉ giải thích. Cô không muốn Quyền Hàn tự trách, thời gian cô biến mất nhất định anh đã tự trách, chịu không ít dằn vặt lo lắng.
Đơn Triết Hạo liếc mắt nhìn thấy Y Thiếu Thiên ngoài cửa liền đứng dậy đi ra ngoài, nheo
/263
|