Chương 29: chúng tôi ở chung một chỗ
Cụ Duệ Tường vào phòng làm việc, tất cả mọi người vội xúm lại, hâm mộ nhìn Vương Thiến Như, mọi người không ngờ chỉ cần tổng giám đốc khẽ cười lại sẽ đẹp mắt như vậy.
Khiết Đan đan vỗ vỗ bả vai Vương Thiến Như "Không tệ lắm! Có muốn mời khách hay không?"
Vương Thiến Như cười cười quay đầu nhìn Khiết Đan Đan "Mời khách? Chị muốn làm khách mời sao?"
"Em định làm gì? Không cần. . . . . . Ta không cần." Khiết Đan Đan cũng biết Vương Thiến Như trả thù chuyện mình cấu kết với Cụ Duệ Tường lừa cô ấy "Vương Thiến Như, chị suy nghĩ cho em mới lừa gạt em cho nên em không thể tìm chị tính sổ."
Vương Thiến Như nhảy lên, "Khiết Đan Đan đừng nói nhiều lời như vậy, đều là bao biện thôi"
Vương Thiến Như vừa muốn ra tay đã nhìn thấy Lý Thấm đứng ở trước mặt mình liền vội vàng dừng lại .
"Thiến Như, tổng giám đốc các cô có ở đây không?" Lý Thấm tươi cười nhìn Vương Thiến Như, hoàn toàn không để ý đến chuyện của bọn họ.
Vương Thiến Như dừng lại mấy giây, thấy Lý Thấm đơn thuần mà trong lòng cảm thấy thêm áy náy nên nhỏ giọng trả lời: "Tổng giám đốc đang ở bên trong."
Lý Thấm nắm chặt cặp lồng canh, trong lòng vui mừng vô cùng, tin tưởng Cụ Duệ Tường sẽ thích canh mà mẹ mình nấu "Cám ơn cô, tôi mang cho anh Duệ Tường loại canh mà anh ấy thích nhất, cô cũng biết anh Duệ Tường thích uống canh mẹ tôi nấu, vậy tôi đi vào trước."
Lý Thấm không quên khoe khoang sự tốt bụng của Cụ Duệ Tường đối với mình, chính là khiến muốn Vương Thiến Như biết khó mà lui.
Nhưng Lý Thấm không thể ngờ đến Cụ Duệ Tường và Vương Thiến Như đã ở chung với nhau một chỗ.
Mọi người trong văn phòng che miệng len lén cười Lý Thấm ngu ngốc.
Cụ Duệ Tường đã thể hiện cho cho cả phòng làm việc biết người trong lòng anh thích là Vương Thiến Như, Lý Thấm tự mình đa tình, thật là buồn cười nhưng cũng không có người dám nói ra.
Càng nhiều người không muốn xen vào việc của người khác, dù sao đó là chuyện riêng tư của tổng giám đốc.
Vương Thiến Như không muốn tổn thương Lý Thấm, bởi cô ấy đã không để ý tính mạng mình để cứu cô, chứng tỏ cô ấy vô cùng thiện lương, nếu như bắt nạt người thiện lương có thể bị trời phạt.
Khiết Đan Đan huých nhẹ Vương Thiến Như đang mất hồn, cốc nhẹ lên đầu mà vẫn không có phản ứng, "Em ngu ngốc thế, bên trong là người đàn ông của mình mà dễ dàng để cho cô ta vào phòng không sợ cô ta thành hồ ly tinh cướp mất tổng giám đốc à"
"Đan Đan, chị đừng nói Lý Thấm như vậy, là em có lỗi với cô ấy" Vương Thiến Như áy náy nói.
"Em không cần loạn phát thiện tâm, Lý Thấm chính là giả vờ yếu ớt mà thôi." Khiết Đan Đan đã gặp nhiều người lòng dạ khác biệt lời nói. Xem ra Lý Thấm chính là cô gái có tâm cơ, bề ngoài tỏ ra nhu nhược yếu ớt nhưng thật ra thì nội tâm cực kỳ ác liệt.
‘Cốc cốc. . . . . . ’
Cụ Duệ Tường đang vùi đầu vào công việc, ngẩng đầu nhìn thấy Lý Thấm, tùy ý nói: "Có chuyện gì?"
Lý Thấm nhìn chằm chằm Cụ Duệ Tường cảm thấy anh ấy có chút khác thường nhưng không biết khác thường chỗ nào, có thể do mình quá lo ngại.
"Anh Duệ Tường, mẹ em nấu canh gà bảo em mang đến cho anh bồi dưỡng, anh uống thử xem sao." Nói xong, cô ta lại bận rộn sửa sang lại bát đũa.
Cụ Duệ Tường ngước mắt nhìn người mặc quần cực ngắn, lúc khom người loáng thoáng có thể nhìn thấy gió xuân bên trong, Cụ Duệ Tường cau mày quay mặt liếc qua bóng dáng người bên ngoài cửa thủy tinh.
Thấy Vương Thiến Như đang chống nạnh, trợn mắt giận dữ nhìn mình khiến anh thiếu chút nữa phì cười.
Lý Thấm kỳ quái nhìn Cụ Duệ Tường, "Thế nào? Anh Duệ Tường sao thế? "
Lý Thấm không hiểu sao Cụ Duệ Tường chợt mỉm cười. Trước kia Cụ Duệ Tường đều lạnh lùng, không cười, chẳng lẽ tại mình mang canh đến khiến anh ấy cảm động.
"Ồ! Không sao" Cụ Duệ Tường cầm điện thoại lên, "Đan Đan, gọi Thiến Như vào đây."
Khiết Đan Đan nhận được điện thoại của Cụ Duệ Tường rất tuân lệnh liền túm lấy Vương Thiến Như đẩy vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
"Anh Duệ Tường gọi người tên là Thiến Như vào phòng làm việc làm cái gì?" Lý Thấm khó hiểu sao tự nhiên lại cho gọi Vương Thiến Như vào là muốn làm cái gì.
Vương Thiến Như vừa bị đẩy vào phòng tổng giám đốc liền bị Cụ Duệ Tường sải bước đi đến đẩy lên ghế sa lon "Lý Thấm mang theo rất nhiều canh gà đến, một mình anh ăn không hết được nên em ăn cùng đi!"
Nghe Cụ Duệ Tường nói Vương Thiến Như kinh ngạc nhìn anh, không hiểu anh đang đùa gì thế? Người sáng suốt đều biết rõ Lý Thấm mang canh đến căn bản có dụng ý khác. Cụ Duệ Tường làm như vậy rõ ràng là lấy mình làm bia đỡ đạn, khi cùng Lý Thấm bốn mắt nhìn nhau Vương Thiến Như cảm giác ánh mắt Lý Thấm chứa đầy sát ý, nhưng vội gạt đi cho là mình suy nghĩ nhiều.
Lý Thấm lấy lại bình tĩnh, thầm hỏi Cụ Duệ Tường và Vương Thiến Như quan hệ tốt lên từ khi nào?
Trên mặt Lý Thấm giả bộ cười, "Đúng thế! Mẹ tôi phần nhiều canh gà quá, ăn không hết cũng là lãng phí, vừa lúc cô cũng uống một chút đi"
Tuy ngoài mặt nói thế nhưng trong lòng đang hung hăng nguyền rủa Vương Thiến Như, càng lúc càng ghét không muốn đội trời chung.
Vương Thiến Như nghe được Lý Thấm nói cũng bớt ngại ý tứ, cười cười "Cám ơn cô."
Vương Thiến Như ngồi cạnh Cụ Duệ Tường ngửi mùi thơm của canh gà, đã lâu không được ăn mùi vị canh gà này
Cụ Duệ Tường tỉ mỉ múc chén canh gà đưa cho Vương Thiến Như "Mau thừa dịp còn nóng em uống đi"
"Vâng" Vương Thiến Như vui vẻ cười uống hớp canh gà, "Oa! Ngon quá...!!!"
"Rất ngon đi! Đây là canh do mẹ tôi nấu, tài nghệ nấu ăn của mẹ tôi đặc biệt tốt, hôm nào mời cô đến thưởng thức món ăn do mẹ tôi nấu." Lý Thấm nắm chặt đôi tay, dù đang vô cùng tức giận nhưng vẫn đưa đẩy tốn hơi thừa lời. Trên mặt vẫn tươi cười như cũ không nhìn ra cô ta đang tức giận, Lý Thấm có khả năng ẩn nhẫn vô cùng lợi hại.
"Thật, cám ơn Lý Thấm, cô thật tốt ." Vương Thiến Như thấy có đồ ăn ngon, mắt sang lên vui vẻ. Ra ngoài đã lâu không được ăn món ăn do người nhà nấu.
Cụ Duệ Tường nhìn thấy Vương Thiến Như mím môi nuốt khan liền gõ đầu cô "Em mau ăn đi! Không cần được tiện nghi còn ra vẻ."
Vương Thiến Như che đầu mình, nhìn chằm chằm Cụ Duệ Tường bất mãn hét lên: "Này, anh đừng dùng đũa đánh đầu em, rất bẩn đấy!"
Bẩn, Cụ Duệ Tường cúi đầu nhìn mình chiếc đũa, dừng lại nửa ngày, "Ai bảo em ăn canh gà còn không chịu cứ lải nhải mãi, ăn mau đi"
Lý Thấm ẩn nhẫn nhìn hai người liếc mắt đưa tình, biết Cụ Duệ Tường nhiều năm như vậy, cũng không biết Cụ Duệ Tường lại có bộ dáng trẻ con thật đáng yêu.
Lý Thấm thật sự là không chịu được thêm nữa "quan hệ của anh Duệ Tường và Thiến Như dường như rất tốt."
"Cô ấy là người phụ nữ của anh" Cụ Duệ Tường không nhanh không chậm nói xong, cúi đầu uống canh,
Vương Thiến Như dùng chân đá đá Cụ Duệ Tường, anh ấy có thể nói thẳng ra miệng như vậy khiến cô xấu hổ không dám nhìn vào mắt Lý Thấm bởi cô sợ phải nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Lý Thấm.
Bây giờ Lý Thấm mới biết thì ra bọn họ ở cùng nhau, vậy còn mình phải làm sao đây?
Không thể giống như đứa ngốc, làm trò cười cho người ta. Không trách được lúc nãy khi cô chuẩn bị mở cửa vào phòng Cụ Duệ Tường thì mọi người trong văn phòng cứ cười cười nhìn mình, thì ra bọn họ là đang cười nhạo mình.
Cô tuyệt đối không thể quay về làm người không có tiền cho người ta xem thường, cho nên tuyệt đối không thể rời khỏi Cụ Duệ Tường.
"Anh Duệ Tường , Thiến Như, đột nhiên nhớ ra còn có chút việc, tôi đi trước."
Vương Thiến Như áy náy nhìn chằm chằm bóng dáng Lý Thấm, hiện tại cô ấy rất đau lòng, quay đầu nhìn thấy Cụ Duệ Tường vẫn thản nhiên uống canh "Này, làm sao anh có thể nói ra những lời đả thương người khác như vậy"
"Nếu không thích thì phải phủi sạch quan hệ, tránh cho ngày sau phiền toái." Cụ Duệ Tường xem thường nói qua.
Ngày sau làm khó, trước đây cô mặt dày mày dạn theo đuổi Cụ Duệ Tường không tha, anh ấy cũng dùng thái độ lãnh khốc như vậy đối với mình, khi đó anh ấy cũng nói những lời máu lạnh vô tình như thế
/263
|