Ôn Thục Nhi chạy một mạch lên thẳng lầu ba, sau đó dừng lại ở lan can thở hổn hển..
Chạy nhanh như vậy chắc cũng không bị ai nhìn thấy đâu nhỉ..
Đã là người sống yên phận ẩn dật trong nhiều năm như vậy, Ôn Thục Nhi không muốn chỉ vì gả cho nhà họ Hoắc mà trở thành đề tài được bàn tán..
Ôn Thục Nhị đang oán thầm trong lòng, đột nhiên sau lửng có người vỗ nhẹ vào vai cô..
“Thục Nhị, sao cậu lại chạy nhanh như vậy, tôi gọi cậu mà cậu không nghe thấy gì cả?” Ôn Thục Nhi quay đầu lại thì thấy Triệu Thanh Xuân cũng đang thở hồn hển nhìn chằm chằm vào mình..
Cô ấy đang mặc một bộ váy kiểu mới nhất mới ra, đeo tất chân màu da, chân đi giày cao gót, đôi má dặm phấn nhẹ nhàng như mọi khi trông rất tinh tế và thời trang..
sHld° CÓ hả?” Ôn Thục Nhi đẩy cặp gọng kính đen trên sống mũi, cười nói: “Tôi Sợ đến muộn nên cứ chạy vội, vậy nên mới không nghe thấy cậu gọi tôi.” “Vậy sao?” Triệu Thanh Xuân sải bước lên bậc thang, vươn tay nắm lấy bả vai của Ôn Thục Nhi, ghé vào tai cô cười nói: “Cậu có chắc là mình không phải đang làm điều gì bất chính, có tật giật mình nên mới phải lo ma Sợ quỷ không?” Ôn Thục Nhi đẩy Triệu Thanh Xuân ra rồi bước lên bậc thang: “Cái gì mà ma với quỷ? Sinh viên y khoa mà vẫn tin mấy chuyện như vậy, mấy năm nay cậu tự học chuyên ngành sao?” Triệu Thanh Xuân cứng họng..
Ôn Thục Nhi này giỏi nhất là chỉnh đốn và bắt bẻ người khác, cô có thể làm cho người khác cứng họng không nói được gì..
ai đấy, tôi đã tận mắt nhìn thấy cậu di xuông từ một chiếc xe sang trọng rồi.” Bị nhìn thấy rồi sao? Bước chân của Ôn Thục Nhi khựng lại một chút, sau đó cô nhẹ nhàng thản nhiên nói: “Ồ, cậu nói chuyện đó hả, chính là Trác Văn thích bốc phét chém gió ở làng chúng ta ấy mà.
Cậu ta mượn xe đấy, bộ chiếc xe đó mắc lắm hả?” Đôi mắt Triệu Thanh Xuân sáng lên, ánh mắt đầy sự tò mò..
Trong chớp mắt Triệu Thanh Xuân cảm thấy có cảm giác như đang đạt được thành tựu đáng được người khác ngưỡng mộ, cô ấy hăng hái giải thích: “Đương nhiên rồi, mắc lắm đấy.
Dựa theo kiến thức về xe hơi tích lũy trong nhiều năm của tôi, mẫu xe vừa rồi vẫn là mẫu xe đặc biệt, không phải cứ có tiền là có thể mua được đâu.” Sau khi Triệu Thanh Xuân nói xong mới nhận ra rằng mình đã bị hớ..
Bà mẹ nó chứ, lại bị Ôn Thục Nhi gạt rồi..
Cô ta lập tức bóp mạnh vai của Ôn Thục Nhị, ánh mắt của cô ấy như ra-đa quét từ trên xuống dưới rồi nói: “Đúng thật là Trác Văn sao? Trác Văn làm gì có bản lĩnh như vậy?” “Đương nhiên rồi!”
Ôn Thục Nhi trừng mắt nhìn Triệu Thanh Xuân, tiện tay sờ sờ khuôn mặt của cô ấy sau đó buông lỏng tay ra nói: “Đừng coọj thường làng chúng ta, tôi vẫn là hoa khôi của làng ta đấy! Nói xong, Ôn Thục Nhị nhanh chóng xoay người bước vào phòng học..
“Tôi tin cậu mới là lạ ấy!”
Triệu Thanh Xuân không cam tâm bước vội theo nói: “Thục Nhi, thành thật mà nói thì đôi mắt của cậu rất đẹp, khuôn mặt của cậu cũng rất đẹp nhưng mà làn da của cậu thì hơi không ổn cho lắm, cậu có thể cải thiện bằng cách sử dụng hình ảnh của mình di.” Vừa nói, cô ấy vừa đưa tay tháo gọng kính đen của Ôn Thục Nhi ra: “Đầu tiên là phải bỏ thứ này đã, thay bằng đeo kính áp tròng đi, nó sẽ làm đôi mắt của cậu trở nên đẹp hơn.” “Cậu đổi nghề đi làm nhân viên tiếp thị sản phẩm rồi hả?” Ôn Thục Nhi nghiêng người tránh “Vua vừa đủ điểm qua môn.” Các bạn trong lớp đã ngấm ngầm đặt cho Ôn Thục Nhi biệt danh này, cười nhạo cô rằng cô chỉ có thể ghi vừa được đủ điểm mỗi lần làm bài kiểm tra..
như vậy để so đo tài năng làm gì..
Thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ kỳ lạ của Ôn Thục Nhi! Tại phòng hiệu trưởng, chỗ tiếp khách..
Hoắc Kiến Phong dựa lưng vào xe lăn, thản nhiên lật xem tập bài kiểm tra Sự uy lực của những người thuộc tầng lớp trên..
Một lúc sau, hiệu trưởng sờ sờ mấy sợi tóc màu hoa râm lất phất trên trán, khom người cẩn thận dò hỏi: “Cậu ba, em Ôn Thục Nhi này đã xúc phạm gì đến cậu sao? Nếu cậu muốn thì tôi sẽ gọi em ấy qua để cho cậu dạy
Chạy nhanh như vậy chắc cũng không bị ai nhìn thấy đâu nhỉ..
Đã là người sống yên phận ẩn dật trong nhiều năm như vậy, Ôn Thục Nhi không muốn chỉ vì gả cho nhà họ Hoắc mà trở thành đề tài được bàn tán..
Ôn Thục Nhị đang oán thầm trong lòng, đột nhiên sau lửng có người vỗ nhẹ vào vai cô..
“Thục Nhị, sao cậu lại chạy nhanh như vậy, tôi gọi cậu mà cậu không nghe thấy gì cả?” Ôn Thục Nhi quay đầu lại thì thấy Triệu Thanh Xuân cũng đang thở hồn hển nhìn chằm chằm vào mình..
Cô ấy đang mặc một bộ váy kiểu mới nhất mới ra, đeo tất chân màu da, chân đi giày cao gót, đôi má dặm phấn nhẹ nhàng như mọi khi trông rất tinh tế và thời trang..
sHld° CÓ hả?” Ôn Thục Nhi đẩy cặp gọng kính đen trên sống mũi, cười nói: “Tôi Sợ đến muộn nên cứ chạy vội, vậy nên mới không nghe thấy cậu gọi tôi.” “Vậy sao?” Triệu Thanh Xuân sải bước lên bậc thang, vươn tay nắm lấy bả vai của Ôn Thục Nhi, ghé vào tai cô cười nói: “Cậu có chắc là mình không phải đang làm điều gì bất chính, có tật giật mình nên mới phải lo ma Sợ quỷ không?” Ôn Thục Nhi đẩy Triệu Thanh Xuân ra rồi bước lên bậc thang: “Cái gì mà ma với quỷ? Sinh viên y khoa mà vẫn tin mấy chuyện như vậy, mấy năm nay cậu tự học chuyên ngành sao?” Triệu Thanh Xuân cứng họng..
Ôn Thục Nhi này giỏi nhất là chỉnh đốn và bắt bẻ người khác, cô có thể làm cho người khác cứng họng không nói được gì..
ai đấy, tôi đã tận mắt nhìn thấy cậu di xuông từ một chiếc xe sang trọng rồi.” Bị nhìn thấy rồi sao? Bước chân của Ôn Thục Nhi khựng lại một chút, sau đó cô nhẹ nhàng thản nhiên nói: “Ồ, cậu nói chuyện đó hả, chính là Trác Văn thích bốc phét chém gió ở làng chúng ta ấy mà.
Cậu ta mượn xe đấy, bộ chiếc xe đó mắc lắm hả?” Đôi mắt Triệu Thanh Xuân sáng lên, ánh mắt đầy sự tò mò..
Trong chớp mắt Triệu Thanh Xuân cảm thấy có cảm giác như đang đạt được thành tựu đáng được người khác ngưỡng mộ, cô ấy hăng hái giải thích: “Đương nhiên rồi, mắc lắm đấy.
Dựa theo kiến thức về xe hơi tích lũy trong nhiều năm của tôi, mẫu xe vừa rồi vẫn là mẫu xe đặc biệt, không phải cứ có tiền là có thể mua được đâu.” Sau khi Triệu Thanh Xuân nói xong mới nhận ra rằng mình đã bị hớ..
Bà mẹ nó chứ, lại bị Ôn Thục Nhi gạt rồi..
Cô ta lập tức bóp mạnh vai của Ôn Thục Nhị, ánh mắt của cô ấy như ra-đa quét từ trên xuống dưới rồi nói: “Đúng thật là Trác Văn sao? Trác Văn làm gì có bản lĩnh như vậy?” “Đương nhiên rồi!”
Ôn Thục Nhi trừng mắt nhìn Triệu Thanh Xuân, tiện tay sờ sờ khuôn mặt của cô ấy sau đó buông lỏng tay ra nói: “Đừng coọj thường làng chúng ta, tôi vẫn là hoa khôi của làng ta đấy! Nói xong, Ôn Thục Nhị nhanh chóng xoay người bước vào phòng học..
“Tôi tin cậu mới là lạ ấy!”
Triệu Thanh Xuân không cam tâm bước vội theo nói: “Thục Nhi, thành thật mà nói thì đôi mắt của cậu rất đẹp, khuôn mặt của cậu cũng rất đẹp nhưng mà làn da của cậu thì hơi không ổn cho lắm, cậu có thể cải thiện bằng cách sử dụng hình ảnh của mình di.” Vừa nói, cô ấy vừa đưa tay tháo gọng kính đen của Ôn Thục Nhi ra: “Đầu tiên là phải bỏ thứ này đã, thay bằng đeo kính áp tròng đi, nó sẽ làm đôi mắt của cậu trở nên đẹp hơn.” “Cậu đổi nghề đi làm nhân viên tiếp thị sản phẩm rồi hả?” Ôn Thục Nhi nghiêng người tránh “Vua vừa đủ điểm qua môn.” Các bạn trong lớp đã ngấm ngầm đặt cho Ôn Thục Nhi biệt danh này, cười nhạo cô rằng cô chỉ có thể ghi vừa được đủ điểm mỗi lần làm bài kiểm tra..
như vậy để so đo tài năng làm gì..
Thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ kỳ lạ của Ôn Thục Nhi! Tại phòng hiệu trưởng, chỗ tiếp khách..
Hoắc Kiến Phong dựa lưng vào xe lăn, thản nhiên lật xem tập bài kiểm tra Sự uy lực của những người thuộc tầng lớp trên..
Một lúc sau, hiệu trưởng sờ sờ mấy sợi tóc màu hoa râm lất phất trên trán, khom người cẩn thận dò hỏi: “Cậu ba, em Ôn Thục Nhi này đã xúc phạm gì đến cậu sao? Nếu cậu muốn thì tôi sẽ gọi em ấy qua để cho cậu dạy
/813
|