Cô ta đứng bên cạnh Lăng Mạt Mạt, giống như chỉ để làm nền. Cô ta cũng nỗ lực để cho mình giỏi hơn, cô ta cũng mất rất nhiều công sức cố gắng. Nhưng cuối cùng, cô ta phát hiện căn bản là không có tác dụng. Lăng Mạt Mạt trước mỗi cuộc thi chỉ cần ôn tập một đêm cũng sẽ có kết quả cao hơn cô ta mất cả một học kỳ cố gắng.
Khoảng thời gian còn nhỏ, cô ta chưa có suy nghĩ gì nhiều. Nhưng theo tuổi tác lớn lên, Không biết từ khi nào trong tiềm thức cô ta đã nảy mầm, bén rễ lòng đố ky, ganh ghét. Theo thời gian, cái mầm mống ganh tỵ biến thành thù hận. Đến khi gặp Lục Niệm Ca, trong nháy mắt những thù hận ấy được đẩy lên đỉnh điểm.
Hôm nay, nhớ lại hết tất cả những chuyện đã từng xảy ra, cô ta cảm thấy giống như giấc mộng dài đằng đẵng.
Từ đầu đến cuối, cô ta như một đứa con nít, cố gắng cướp đoạt những thứ không thuộc về mình. Mặc dù biết kết quả là như thế, nhưng cô ta không hề thấy hối hận.
Bởi vì, có một số thứ nếu cô ta không liều mạng cướp lấy, thì có lẽ cả đời này cô ta cũng không có cơ hội chạm đến.
Cho nên, hiện tại cô ta mang tiếng xấu, như vậy thì sao?
Cô ta đã từng có được Lục Niệm Ca, cô ta cũng trở thành ca sĩ có tiếng một thời trong giới âm nhạc, cũng được người ta khen đẹp, cũng được tôn sùng là ngôi sao, thậm chí được làm vợ của Lục Niệm Ca.
Những điều kể trên, đều do cô ta dùng hết sức, tính toán, tranh đoạt để có được. Cô ta không có nhiều vận may như Lăng Mạt Mạt, sinh ra đã được nhiều người yêu mến, có Lục Niệm Ca, một người có tài năng âm nhạc thương mến. có Lý Tình Thâm, một người đàn ông tài hoa xuất sắc, hoàn hảo yêu thương.
Hôm nay, cô ta đành phải nhận thua sao?
Thật ra thì, trong đáy lòng cô ta luôn luôn hiểu rõ cô ta không thể bằng Lăng Mạt Mạt.
Có câu nói, những kẻ đố kỵ với người khác, có ngày chết vì tức.
Chỉ là cô ta không cam lòng, không muốn đầu hàng với số phận.
Bây giờ, cô ta mới phát hiện. Thì ra số phận đã an bài. Dù cô ta có gắng gượng đến đâu thì cũng chỉ oanh liệt được một thời,để có được một thứ phải trả giá bằng quá nhiều thứ mất đi.
Giản Thần Hi nghĩ đến đây, cô ta muốn khóc nhưng lại bật cười khanh khách. Từ trước đến nay, thoạt nhìn cô ta ai cũng nghĩ là một cô gái mạnh mẽ. nhưng thật ra thì bọn họ không biết. Cô ta rất mềm yếu. Cô ta rất sợ cảm giác đứng ở chỗ đông người, bị người khác xem thường, cảm giác cô đơn, cô ta sợ đứng bên cạnh Lăng Mạt Mạt, phải nghe những lời khen ngợi dành cho Lăng Mạt Mạt.
“Lăng Mạt Mạt, cô biết tôi căm hận cô nhiều thế nào không?”
Giản Thần Hi dường như nghiến răng nghiến lợi nói ra những điều này. Cô ta từ trước tới nay chưa từng thừa nhận mình ghen tỵ với Lăng Mạt Mạt. Nhưng hôm nay thì lại không ngại thừa nhận: “ Đời này, kiếp này, người tôi hận nhất chính là cô.”
Vẻ mặt Lăng Mạt Mạt vô cùng bình tĩnh nhìn Giản Thần Hi, cô luôn có một nghi vấn: “Tại sao?”
Tại sao, cô ta lại hận cô?
“Tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô, tại sao cô lại hận tôi? Hơn nữa, bản thân cô chắc cũng biết, tôi đã từng đối xử tốt với cô như thế nào.”
Cô nhận được nhiều quà tặng, đều mang đến cho Giản Thần Hi chọn trước.
Cô nhận được đồ ăn ngon, đều chia cho Giản Thần Hi một nửa.
Cô thực sự đã từng nghĩ rằng, Giản Thần Hi là người bạn thân nhất, bất kể mình có đồ gì tốt, đều chia cho Giản Thần Hi một nửa.
Nhưng chỉ có một thứ không thể chia được, đó là tình yêu, là Lục Niệm Ca.
Cô đã từng yêu người đàn ông đó, nên không thể chia sẻ.
“Là bởi vì Lục Niệm Ca sao?”
“cô yêu Lục Niệm Ca, tại sao không thẳng thắn nói cho tôi biết? chúng ta có thể cạnh tranh công bằng, cô cần gì phải dở mấy cái trò tiểu nhân ra?”
“Ha ha” Giản Thần Hi như nghe được chuyện cực kỳ buồn cười, cô ta đứng lên, cười khinh bỉ: “ Cô tốt với tôi sao?”
Khoảng thời gian còn nhỏ, cô ta chưa có suy nghĩ gì nhiều. Nhưng theo tuổi tác lớn lên, Không biết từ khi nào trong tiềm thức cô ta đã nảy mầm, bén rễ lòng đố ky, ganh ghét. Theo thời gian, cái mầm mống ganh tỵ biến thành thù hận. Đến khi gặp Lục Niệm Ca, trong nháy mắt những thù hận ấy được đẩy lên đỉnh điểm.
Hôm nay, nhớ lại hết tất cả những chuyện đã từng xảy ra, cô ta cảm thấy giống như giấc mộng dài đằng đẵng.
Từ đầu đến cuối, cô ta như một đứa con nít, cố gắng cướp đoạt những thứ không thuộc về mình. Mặc dù biết kết quả là như thế, nhưng cô ta không hề thấy hối hận.
Bởi vì, có một số thứ nếu cô ta không liều mạng cướp lấy, thì có lẽ cả đời này cô ta cũng không có cơ hội chạm đến.
Cho nên, hiện tại cô ta mang tiếng xấu, như vậy thì sao?
Cô ta đã từng có được Lục Niệm Ca, cô ta cũng trở thành ca sĩ có tiếng một thời trong giới âm nhạc, cũng được người ta khen đẹp, cũng được tôn sùng là ngôi sao, thậm chí được làm vợ của Lục Niệm Ca.
Những điều kể trên, đều do cô ta dùng hết sức, tính toán, tranh đoạt để có được. Cô ta không có nhiều vận may như Lăng Mạt Mạt, sinh ra đã được nhiều người yêu mến, có Lục Niệm Ca, một người có tài năng âm nhạc thương mến. có Lý Tình Thâm, một người đàn ông tài hoa xuất sắc, hoàn hảo yêu thương.
Hôm nay, cô ta đành phải nhận thua sao?
Thật ra thì, trong đáy lòng cô ta luôn luôn hiểu rõ cô ta không thể bằng Lăng Mạt Mạt.
Có câu nói, những kẻ đố kỵ với người khác, có ngày chết vì tức.
Chỉ là cô ta không cam lòng, không muốn đầu hàng với số phận.
Bây giờ, cô ta mới phát hiện. Thì ra số phận đã an bài. Dù cô ta có gắng gượng đến đâu thì cũng chỉ oanh liệt được một thời,để có được một thứ phải trả giá bằng quá nhiều thứ mất đi.
Giản Thần Hi nghĩ đến đây, cô ta muốn khóc nhưng lại bật cười khanh khách. Từ trước đến nay, thoạt nhìn cô ta ai cũng nghĩ là một cô gái mạnh mẽ. nhưng thật ra thì bọn họ không biết. Cô ta rất mềm yếu. Cô ta rất sợ cảm giác đứng ở chỗ đông người, bị người khác xem thường, cảm giác cô đơn, cô ta sợ đứng bên cạnh Lăng Mạt Mạt, phải nghe những lời khen ngợi dành cho Lăng Mạt Mạt.
“Lăng Mạt Mạt, cô biết tôi căm hận cô nhiều thế nào không?”
Giản Thần Hi dường như nghiến răng nghiến lợi nói ra những điều này. Cô ta từ trước tới nay chưa từng thừa nhận mình ghen tỵ với Lăng Mạt Mạt. Nhưng hôm nay thì lại không ngại thừa nhận: “ Đời này, kiếp này, người tôi hận nhất chính là cô.”
Vẻ mặt Lăng Mạt Mạt vô cùng bình tĩnh nhìn Giản Thần Hi, cô luôn có một nghi vấn: “Tại sao?”
Tại sao, cô ta lại hận cô?
“Tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô, tại sao cô lại hận tôi? Hơn nữa, bản thân cô chắc cũng biết, tôi đã từng đối xử tốt với cô như thế nào.”
Cô nhận được nhiều quà tặng, đều mang đến cho Giản Thần Hi chọn trước.
Cô nhận được đồ ăn ngon, đều chia cho Giản Thần Hi một nửa.
Cô thực sự đã từng nghĩ rằng, Giản Thần Hi là người bạn thân nhất, bất kể mình có đồ gì tốt, đều chia cho Giản Thần Hi một nửa.
Nhưng chỉ có một thứ không thể chia được, đó là tình yêu, là Lục Niệm Ca.
Cô đã từng yêu người đàn ông đó, nên không thể chia sẻ.
“Là bởi vì Lục Niệm Ca sao?”
“cô yêu Lục Niệm Ca, tại sao không thẳng thắn nói cho tôi biết? chúng ta có thể cạnh tranh công bằng, cô cần gì phải dở mấy cái trò tiểu nhân ra?”
“Ha ha” Giản Thần Hi như nghe được chuyện cực kỳ buồn cười, cô ta đứng lên, cười khinh bỉ: “ Cô tốt với tôi sao?”
/906
|