Lục Niệm Ca mím chặt môi, giọng nói lại hết sức bình lặng, không chút gợn sóng: “Đôi giày kia đã bị tôi động tay động chân, chỉ cần cô đeo nó, bước một bước thôi, gót giày chắc chắn sẽ bị gãy.”
Giản Thần Hi trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Lục Niệm Ca, đáy mắt cô ta tràn ngập sững sờ không thể tin nổi.
Chuyện đứa bé kia vẫn luôn khiến cô ta một mực áy náy đau lòng, cô ta tưởng rằng lỗi tại mình không cẩn thận, nhưng thì ra là tất cả mọi chuyện đều là một âm mưu!
Lục Niệm Ca thấy Giản Thần Hi dường như bị bất ngờ đến kinh hãi, ngược lại tâm tình anh ta lại như bị điều gì đó kích thích, khóe môi cong lên, từ từ nở nụ cười, khẽ cúi thấp đầu, tiến lại gần khuôn mặt xám như tro tàn của Giản Thần Hi, rồi lại ghé vào bên tai của cô ta, nhẹ giọng hỏi thăm: “Tự tay hại chết đứa bé của cô, chính là Lục Niệm Ca tôi đây, một người đàn ông như vậy, cô vẫn sẽ yêu sao?”
Giản Thần Hi cảm thấy tất cả mọi chuyện đều giống như là một cơn ác mộng. Cô ta không ngừng lặp đi lặp lại nhắc nhở trong lòng mình rằng: Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Nhưng đau đớn truyền đến từ đôi bàn tay đang nắm chặt của cô ta lại giống như muốn nói cho cô ta biết: tất cả mọi chuyện này đều là sự thật đang diễn ra ở trước mắt!
“Tại sao?” Giọng nói của Giản Thần Hi run rẩy, nhẹ bẫng đến mức giống như không còn hồn phách, theo sau lời nói của cô ta là hai hàng nước mắt không ngừng rơi xuống: “Tại sao anh phải làm như vậy?”
Giản Thần Hi há miệng, muốn cười, nhưng lại không thể nào cười được, cô ta đã không còn có thể phân biệt rõ ràng là rốt cuộc mình bị tổn thương ở trong lòng, hay còn bị thương ở chỗ nào nữa, chỉ cảm thấy giống như cả cơ thể đang bị hành hạ, toàn thân đều đau đớn không thoải mái: “Đó cũng là đứa bé của anh cơ mà? Tại sao anh lại phải làm như vậy?”
“Dù tôi có làm sai nhiều chuyện hơn nữa, anh muốn hành hạ tôi như thế nào thì cứ làm như thế đó... tôi sẽ không oán hận dù chỉ là một câu, tôi hoàn toàn cam tâm tình nguyện, nhưng mà, tại sao anh lại có thể hại chết đứa bé của chúng ta?”
“Anh có biết hay không, lúc tôi đi khám thai, ảnh chụp siêu âm của đứa bé... nó đã thành hình rồi...” Giản Thần Hi có chút hỗn loạn không ngừng lắc đầu, cố gắng cỡ nào cũng không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh một cách trôi chảy. Hiện giờ, cổ họng của cô ta giống như đang bị một cái gì đó nghẹn lại, khó chịu đến mức không cách nào hô hấp: “Đó cũng là một sinh mạng, tại sao anh có thể...”
“Thế nào? Oán trách tôi rồi hả?” Giọng nói của Lục Niệm Ca lại vang lên.
Giản Thần Hi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông áo mũ chỉnh tề, nụ cười rực rỡ trước mặt, quả thực là châm chọc cực kỳ!
Mới một giây trước, cô ta vẫn còn tâm cam tình nguyện nói với anh ta rằng chỉ cần là anh cho em, dù là bất kì điều gì em cũng nhận, vĩnh viễn em cũng sẽ không oán hận.
Thế nhưng chỉ một giây sau, cô ta lại cảm thấy người đàn ông này, cực kỳ kinh khủng, cực kỳ đáng sợ!
Uổng công cô ta thông minh cả đời như thế, dùng hết mọi tâm kế mánh khoé tâm kế tàn nhẫn như thế, nhưng cuối cùng lại chỉ thua trong tay một mình người đàn ông độc ác Lục Niệm Ca này!
Cô ta có thể bỏ mặc không hề quan tâm đến tất cả mọi chuyện, không chút do dự vứt bỏ hết mọi chuyện, duy chỉ có Lục Niệm Ca, cô ta lại liều mạng giữ chặt. Cho đến ngày hôm nay nhìn lại, những chuyện ấy đột nhiên lại trở nên hết sức buồn cười và xót xa! Lục Niệm Ca đối xử với cô ta như thế nào chứ? Không một chút do dự, không một cái nhăn mi nhíu mày, anh ta liền có thể giết chết đứa con của hai bọn họ.
Giản Thần Hi có cảm giác dường như mình sắp không thể đứng vững được nữa rồi, cô nhìn chằm chằm Lục Niệm Ca một hồi lâu nhưng lại không biết nên nói cái gì, từ đầu đến cuối anh ta cứ không thương cô ta một chút nào như vậy sao?
Ngược lại Lục Niệm Ca lại từ từ mở lớn hai mắt, sau đó quay đầu, kéo cửa xe ra, ngồi xuống, không coi ai ra gì mà nổ máy, chuẩn bị lái xe rời đi, rồi đột nhiên cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú của Lục Niệm Ca lộ ra, anh nhìn Giản Thần Hi, nhàn nhạt mở miệng, nói: “Giờ đây cô cũng đã biết cái cảm giác bị chính người mà mình quan tâm phản bội và hãm hại là cái cái cảm giác như thế nào rồi sao? Ban đầu cô ấy cũng đã cảm thấy như vậy đấy!”
Sau đó, anh ta liền hung hăng sập cửa cửa, lái xe rời đi mất không thấy gì nữa.
Giản Thần Hi trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Lục Niệm Ca, đáy mắt cô ta tràn ngập sững sờ không thể tin nổi.
Chuyện đứa bé kia vẫn luôn khiến cô ta một mực áy náy đau lòng, cô ta tưởng rằng lỗi tại mình không cẩn thận, nhưng thì ra là tất cả mọi chuyện đều là một âm mưu!
Lục Niệm Ca thấy Giản Thần Hi dường như bị bất ngờ đến kinh hãi, ngược lại tâm tình anh ta lại như bị điều gì đó kích thích, khóe môi cong lên, từ từ nở nụ cười, khẽ cúi thấp đầu, tiến lại gần khuôn mặt xám như tro tàn của Giản Thần Hi, rồi lại ghé vào bên tai của cô ta, nhẹ giọng hỏi thăm: “Tự tay hại chết đứa bé của cô, chính là Lục Niệm Ca tôi đây, một người đàn ông như vậy, cô vẫn sẽ yêu sao?”
Giản Thần Hi cảm thấy tất cả mọi chuyện đều giống như là một cơn ác mộng. Cô ta không ngừng lặp đi lặp lại nhắc nhở trong lòng mình rằng: Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Nhưng đau đớn truyền đến từ đôi bàn tay đang nắm chặt của cô ta lại giống như muốn nói cho cô ta biết: tất cả mọi chuyện này đều là sự thật đang diễn ra ở trước mắt!
“Tại sao?” Giọng nói của Giản Thần Hi run rẩy, nhẹ bẫng đến mức giống như không còn hồn phách, theo sau lời nói của cô ta là hai hàng nước mắt không ngừng rơi xuống: “Tại sao anh phải làm như vậy?”
Giản Thần Hi há miệng, muốn cười, nhưng lại không thể nào cười được, cô ta đã không còn có thể phân biệt rõ ràng là rốt cuộc mình bị tổn thương ở trong lòng, hay còn bị thương ở chỗ nào nữa, chỉ cảm thấy giống như cả cơ thể đang bị hành hạ, toàn thân đều đau đớn không thoải mái: “Đó cũng là đứa bé của anh cơ mà? Tại sao anh lại phải làm như vậy?”
“Dù tôi có làm sai nhiều chuyện hơn nữa, anh muốn hành hạ tôi như thế nào thì cứ làm như thế đó... tôi sẽ không oán hận dù chỉ là một câu, tôi hoàn toàn cam tâm tình nguyện, nhưng mà, tại sao anh lại có thể hại chết đứa bé của chúng ta?”
“Anh có biết hay không, lúc tôi đi khám thai, ảnh chụp siêu âm của đứa bé... nó đã thành hình rồi...” Giản Thần Hi có chút hỗn loạn không ngừng lắc đầu, cố gắng cỡ nào cũng không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh một cách trôi chảy. Hiện giờ, cổ họng của cô ta giống như đang bị một cái gì đó nghẹn lại, khó chịu đến mức không cách nào hô hấp: “Đó cũng là một sinh mạng, tại sao anh có thể...”
“Thế nào? Oán trách tôi rồi hả?” Giọng nói của Lục Niệm Ca lại vang lên.
Giản Thần Hi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông áo mũ chỉnh tề, nụ cười rực rỡ trước mặt, quả thực là châm chọc cực kỳ!
Mới một giây trước, cô ta vẫn còn tâm cam tình nguyện nói với anh ta rằng chỉ cần là anh cho em, dù là bất kì điều gì em cũng nhận, vĩnh viễn em cũng sẽ không oán hận.
Thế nhưng chỉ một giây sau, cô ta lại cảm thấy người đàn ông này, cực kỳ kinh khủng, cực kỳ đáng sợ!
Uổng công cô ta thông minh cả đời như thế, dùng hết mọi tâm kế mánh khoé tâm kế tàn nhẫn như thế, nhưng cuối cùng lại chỉ thua trong tay một mình người đàn ông độc ác Lục Niệm Ca này!
Cô ta có thể bỏ mặc không hề quan tâm đến tất cả mọi chuyện, không chút do dự vứt bỏ hết mọi chuyện, duy chỉ có Lục Niệm Ca, cô ta lại liều mạng giữ chặt. Cho đến ngày hôm nay nhìn lại, những chuyện ấy đột nhiên lại trở nên hết sức buồn cười và xót xa! Lục Niệm Ca đối xử với cô ta như thế nào chứ? Không một chút do dự, không một cái nhăn mi nhíu mày, anh ta liền có thể giết chết đứa con của hai bọn họ.
Giản Thần Hi có cảm giác dường như mình sắp không thể đứng vững được nữa rồi, cô nhìn chằm chằm Lục Niệm Ca một hồi lâu nhưng lại không biết nên nói cái gì, từ đầu đến cuối anh ta cứ không thương cô ta một chút nào như vậy sao?
Ngược lại Lục Niệm Ca lại từ từ mở lớn hai mắt, sau đó quay đầu, kéo cửa xe ra, ngồi xuống, không coi ai ra gì mà nổ máy, chuẩn bị lái xe rời đi, rồi đột nhiên cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú của Lục Niệm Ca lộ ra, anh nhìn Giản Thần Hi, nhàn nhạt mở miệng, nói: “Giờ đây cô cũng đã biết cái cảm giác bị chính người mà mình quan tâm phản bội và hãm hại là cái cái cảm giác như thế nào rồi sao? Ban đầu cô ấy cũng đã cảm thấy như vậy đấy!”
Sau đó, anh ta liền hung hăng sập cửa cửa, lái xe rời đi mất không thấy gì nữa.
/906
|