Ai sẽ nguyện ý đi đắc tội loại thế lực như Không Sợ Minh này? Không phải là tự chuốc lấy phiền toái sao!
Lúc trước Tóc Húi Cua ca mất tích không có mặt cũng còn khá, hiện tại Tóc Húi Cua ca trở lại rồi, Không Sợ Minh, sợ là lại sẽ quay trở lại thời kỳ đỉnh phong, càng không một ai dám trêu chọc rồi.
Cùng lúc đó, sự chú ý của tất cả đều ở trên người Bạch Phong, mọi người không hề để ý rằng, đường xe chạy phía đối diện, một chiếc xe màu đen không có bảng số, đang chậm rãi chạy về hướng bên này.
"Ôi chao ta phiii…!!! Đây là tình huống gì?" Lâm Khuyết tinh mắt mà chú ý tới tình huống cách đó không xa, vì vậy vội vàng xử lý tay lái, tấp vào lề.
"Cửu ca! Cửu ca anh mau nhìn, mau nhìn xem! Đây không phải là nha đầu Diệp Oản Oản kia sao?"
Chỗ ngồi phía sau, người đàn ông vẫn luôn một mực nhắm mắt dưỡng thần lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, một đôi mắt lạnh lẽo chậm rãi hướng về phía đối diện cách đó không xa nhìn lại.
Sau đó liền nhìn thấy, cô gái đang dẫn theo người đứng ở dối diện Kỷ Hoàng và một đám thủ lĩnh các thế lực.
Bởi vì khoảng cách không tính là quá xa, cho nên mơ hồ có thể nghe được giọng nói bên kia.
"Mẹ nó! Chuyện gì xảy ra thế này? Nha đầu kia chạy đến cao ốc trụ sở chính của Kỷ Hoàng để làm cái gì?" Mặt của Lâm Khuyết đều đã sắp áp vào trên cửa sổ xe rồi.
Hôm nay bọn họ ra ngoài làm việc, vốn là không cần đi ngang qua nơi này. Nhưng mà, hiện tại đã mấy ngày trôi qua, nha đầu Diệp Oản Oản kia trúng phải Tình Cổ, mà một chút phản ứng cũng không có, cũng không tìm tới. Anh ta thật sự là không nhịn được, cho nên vẫn chọn đường vòng đi sang bên này.
Không nghĩ tới, xe còn chưa kịp lái đến Không Sợ Minh bên đó, khi đi ngang qua trụ sở chính của Kỷ Hoàng liền gặp phải nàng...
Chỉ thấy, trước con mắt đầy kiêng kỵ của cả đám, Diệp Oản Oản mỉm cười giơ tay lên tiếng chào mọi người, "Hi, các vị, vẫn khỏe chứ?"
"Hừ..." Tất cả mọi người đều là bộ dáng vô cùng ghét bỏ.
"Bạch Phong, ngươi muốn làm cái gì?" Có người nghiêm nghị trách mắng.
Diệp Oản Oản cười híp mắt nói, "Chớ khẩn trương mà, chẳng qua chỉ là đến tìm Kỷ Hoàng nói mấy câu mà thôi."
Đến tìm Kỷ Hoàng?
Mọi người nhất thời trố mắt nhìn nhau, đồng thời ánh mắt cũng càng thêm kiêng kỵ rồi.
Cái tên Tóc Húi Cua ca này, chẳng lẽ lại muốn gây chuyện?
Trên mặt của Kỷ Tu Nhiễm treo một nụ cười như gió xuân, thần sắc ôn nhu nhìn về phía cô gái, "Không biết Bạch Minh chủ tìm tôi có chuyện gì?"
"A! Là có chút chuyện..." Diệp Oản Oản nghiêng đầu sang, hướng về phía Bắc Đấu và Thất Tinh ở sau lưng mở miệng, "Ngớ ra đó làm cái gì? Còn không đem cốp sau mở ra!"
Bắc Đẩu: "Đệ đã khóa cứng rồi rồi..."
Diệp Oản Oản lườm cậu ta một cái: "Có tin là tôi khóa cứng cái miệng cậu lại luôn hay không?"
Bắc Đẩu: "..."
Không có cách nào, Bắc Đẩu chỉ có thể nén đau thương nhấn nút điều khiển từ xa, đem cốp sau mở ra.
"Không ổn! Mọi người cẩn thận!"
"Lui về phía sau! Tất cả đều lui về phía sau! Kỷ Hoàng cẩn thận!"
Mọi người thấy Diệp Oản Oản đột nhiên để cho Bắc Đẩu mở cốp sau xe, còn tưởng rằng bên trong cốp sau có bẫy rập gì đó, tất cả đều kinh hãi đến biến sắc.
Chỉ có Kỷ Hoàng vẫn như cũ phong khinh vân đạm đứng tại chỗ, ánh mắt rơi ở trên người cô gái, thần sắc trên mặt không hề thay đổi chút nào.
Bên trong xe màu đen, Lâm Khuyết trợn to hai mắt, "Trong cốp sau sẽ không phải là chứa thuốc nổ đấy chứ?"
Chỗ ngồi phía sau, chàng trai không nói một lời, con dã thú mới vừa thức tỉnh lẳng lặng ngồi im ở nơi đó.
Dưới mệnh lệnh đầy cưỡng chế của Diệp Oản Oản, Bắc Đẩu chỉ có thể nhắm mắt, cắn răng, dùng sức ấn xuống điều khiển từ xa, mở nắp cốp xe phía sau ra.
Một giây kế tiếp, nắp xe chậm rãi nâng lên...
Dưới ánh mắt đầy hoảng sợ của tất cả mọi người, nắp xe rốt cuộc hoàn toàn mở ra...
Sau đó, lộ ra bên trong, tràn đầy một buồng xe là... Hoa hồng!!
Lúc trước Tóc Húi Cua ca mất tích không có mặt cũng còn khá, hiện tại Tóc Húi Cua ca trở lại rồi, Không Sợ Minh, sợ là lại sẽ quay trở lại thời kỳ đỉnh phong, càng không một ai dám trêu chọc rồi.
Cùng lúc đó, sự chú ý của tất cả đều ở trên người Bạch Phong, mọi người không hề để ý rằng, đường xe chạy phía đối diện, một chiếc xe màu đen không có bảng số, đang chậm rãi chạy về hướng bên này.
"Ôi chao ta phiii…!!! Đây là tình huống gì?" Lâm Khuyết tinh mắt mà chú ý tới tình huống cách đó không xa, vì vậy vội vàng xử lý tay lái, tấp vào lề.
"Cửu ca! Cửu ca anh mau nhìn, mau nhìn xem! Đây không phải là nha đầu Diệp Oản Oản kia sao?"
Chỗ ngồi phía sau, người đàn ông vẫn luôn một mực nhắm mắt dưỡng thần lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, một đôi mắt lạnh lẽo chậm rãi hướng về phía đối diện cách đó không xa nhìn lại.
Sau đó liền nhìn thấy, cô gái đang dẫn theo người đứng ở dối diện Kỷ Hoàng và một đám thủ lĩnh các thế lực.
Bởi vì khoảng cách không tính là quá xa, cho nên mơ hồ có thể nghe được giọng nói bên kia.
"Mẹ nó! Chuyện gì xảy ra thế này? Nha đầu kia chạy đến cao ốc trụ sở chính của Kỷ Hoàng để làm cái gì?" Mặt của Lâm Khuyết đều đã sắp áp vào trên cửa sổ xe rồi.
Hôm nay bọn họ ra ngoài làm việc, vốn là không cần đi ngang qua nơi này. Nhưng mà, hiện tại đã mấy ngày trôi qua, nha đầu Diệp Oản Oản kia trúng phải Tình Cổ, mà một chút phản ứng cũng không có, cũng không tìm tới. Anh ta thật sự là không nhịn được, cho nên vẫn chọn đường vòng đi sang bên này.
Không nghĩ tới, xe còn chưa kịp lái đến Không Sợ Minh bên đó, khi đi ngang qua trụ sở chính của Kỷ Hoàng liền gặp phải nàng...
Chỉ thấy, trước con mắt đầy kiêng kỵ của cả đám, Diệp Oản Oản mỉm cười giơ tay lên tiếng chào mọi người, "Hi, các vị, vẫn khỏe chứ?"
"Hừ..." Tất cả mọi người đều là bộ dáng vô cùng ghét bỏ.
"Bạch Phong, ngươi muốn làm cái gì?" Có người nghiêm nghị trách mắng.
Diệp Oản Oản cười híp mắt nói, "Chớ khẩn trương mà, chẳng qua chỉ là đến tìm Kỷ Hoàng nói mấy câu mà thôi."
Đến tìm Kỷ Hoàng?
Mọi người nhất thời trố mắt nhìn nhau, đồng thời ánh mắt cũng càng thêm kiêng kỵ rồi.
Cái tên Tóc Húi Cua ca này, chẳng lẽ lại muốn gây chuyện?
Trên mặt của Kỷ Tu Nhiễm treo một nụ cười như gió xuân, thần sắc ôn nhu nhìn về phía cô gái, "Không biết Bạch Minh chủ tìm tôi có chuyện gì?"
"A! Là có chút chuyện..." Diệp Oản Oản nghiêng đầu sang, hướng về phía Bắc Đấu và Thất Tinh ở sau lưng mở miệng, "Ngớ ra đó làm cái gì? Còn không đem cốp sau mở ra!"
Bắc Đẩu: "Đệ đã khóa cứng rồi rồi..."
Diệp Oản Oản lườm cậu ta một cái: "Có tin là tôi khóa cứng cái miệng cậu lại luôn hay không?"
Bắc Đẩu: "..."
Không có cách nào, Bắc Đẩu chỉ có thể nén đau thương nhấn nút điều khiển từ xa, đem cốp sau mở ra.
"Không ổn! Mọi người cẩn thận!"
"Lui về phía sau! Tất cả đều lui về phía sau! Kỷ Hoàng cẩn thận!"
Mọi người thấy Diệp Oản Oản đột nhiên để cho Bắc Đẩu mở cốp sau xe, còn tưởng rằng bên trong cốp sau có bẫy rập gì đó, tất cả đều kinh hãi đến biến sắc.
Chỉ có Kỷ Hoàng vẫn như cũ phong khinh vân đạm đứng tại chỗ, ánh mắt rơi ở trên người cô gái, thần sắc trên mặt không hề thay đổi chút nào.
Bên trong xe màu đen, Lâm Khuyết trợn to hai mắt, "Trong cốp sau sẽ không phải là chứa thuốc nổ đấy chứ?"
Chỗ ngồi phía sau, chàng trai không nói một lời, con dã thú mới vừa thức tỉnh lẳng lặng ngồi im ở nơi đó.
Dưới mệnh lệnh đầy cưỡng chế của Diệp Oản Oản, Bắc Đẩu chỉ có thể nhắm mắt, cắn răng, dùng sức ấn xuống điều khiển từ xa, mở nắp cốp xe phía sau ra.
Một giây kế tiếp, nắp xe chậm rãi nâng lên...
Dưới ánh mắt đầy hoảng sợ của tất cả mọi người, nắp xe rốt cuộc hoàn toàn mở ra...
Sau đó, lộ ra bên trong, tràn đầy một buồng xe là... Hoa hồng!!
/2489
|