"Pha trà? Ơ..."
Diệp Oản Oản xoay người đi về phía phòng khách, chỉ chốc lát sau, ngồi ở chỗ pha trà, giúp Kỷ Tu Nhiễm châm một ly trà.
Sau đó không lâu, Kỷ Tu Nhiễm đem ly nước trà uống một hơi cạn sạch.
"Hơn nửa đêm... Uống trà làm gì?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm, có chút không hiểu.
"Hạ hỏa." Kỷ Tu Nhiễm cười nhạt.
Diệp Oản Oản: "..." Chúng ta có thể đừng cười nữa được không? Nổi giận cũng được mà, cười như vậy tôi thấy sợ đấy…
"Tu Nhiễm, anh nghe tôi giải thích một chút, chuyện ngày hôm nay, không phải là như anh nghĩ, Tu La Chủ là tới... là tới... Đúng rồi, là tới tìm tôi nói chuyện hợp tác!" Diệp Oản Oản tỏ vẻ đầy ngay thẳng mở miệng nói.
Nhưng mà, Kỷ Tu Nhiễm căn bản cũng không tiếp lời, cười nhạt nói: "Tôi cùng với một vị huấn luyện viên của học viện Xích Diễm có chút ân tình. Trước đó vài ngày cũng đã cùng chào hỏi, em có thể đến học viện Xích Diễm."
"Đi đến học viện Xích Diễm?"
Nghe câu này của Kỷ Tu Nhiễm, Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức. Ủa, không phải là sắp nói về chuyện giữa mình và Tu La Chủ sao, làm sao lại đột ngột lôi ra học viện Xích Diễm...
Còn nữa, đang êm đang đẹp, Kỷ Tu Nhiễm bảo mình đi học viện Xích Diễm làm cái gì, làm huấn luyện viên sao?
"Tu Nhiễm, tôi đi học viện Xích Diễm để làm cái gì..." Diệp Oản Oản không hiểu.
"Đi cho biết." Kỷ Tu Nhiễm cười nói.
Diệp Oản Oản: "..."
Tuy nói, mình đích xác là có dự định muốn đi học viện Xích Diễm…
Vị lão viện trưởng kia, nếu như nguyện ý trợ giúp mình, có lẽ, nàng có khả năng có thể khôi phục lại ký ức.
Chỉ bất quá, mình dù sao cũng là Minh chủ Không Sợ Minh. Với bối cảnh của học viện Xích Diễm, căn bản là không có khả năng sẽ chào đón Không Sợ Minh, đừng nói chi là vị lão viện trưởng kia sẽ đồng ý xuất thủ tương trợ.
"Đây là thư tiến cử, sau khi đến học viện Xích Diễm, đem thư tiến cử của tôi lấy ra là được rồi." Kỷ Tu Nhiễm nói xong, không biết từ chỗ nào lấy ra một phong thư, đưa cho Diệp Oản Oản.
"Được rồi..." Diệp Oản Oản nhận lấy phong thư.
Tuy nói không biết cái gã Kỷ Tu Nhiễm này rốt cuộc có ý gì, nhưng học viện Xích Diễm, mình đích xác là phải đi. Đang rầu không đi được đây! Kỷ Tu Nhiễm cũng quá tốt đi mà!
"Tôi lấy danh nghĩa gì đi học viện Xích Diễm?" Diệp Oản Oản hiếu kỳ hỏi.
"Học viên mới." Kỷ Tu Nhiễm trả lời.
Diệp Oản Oản: "..." Lại đi làm học sinh? Nàng đã chán nản bầu không khí học đường rồi có được hay không! Không bao giờ muốn đến trường học nữa! Trừ phi là đi làm giáo viên!
"Tu Nhiễm, anh để cho Không Sợ Minh Chủ, đến học viện Xích Diễm làm học viên?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Kỷ Tu Nhiễm: "Tôi thì cũng không sao, nhưng mà... Không Sợ Minh từ trên xuống dưới, sợ rằng đều sẽ không chấp nhận. Không bằng, anh cho tôi đi làm huấn luyện viên hay giáo viên gì gì đó..."
Diệp Oản Oản vừa dứt lời, Kỷ Tu Nhiễm lại lắc đầu một cái: "Huấn luyện viên của học viện Xích Diễm, đều là từ học viên thăng cấp lên. Đừng nói chi là em, dù cho là tôi, muốn đến tam đại học viện làm huấn luyện viên, cũng hết sức khó khăn. Hơn nữa, em không cần lấy thân phận của Minh chủ Không Sợ Minh để đi, đổi một thân phận khác là được rồi."
"Diệp Oản Oản..." Lại đổi thân phận...
"Hic, tôi chợt nhớ ra, công việc của Không Sợ Minh gần đây hơi bận rộn!" Diệp Oản Oản vội vàng nói.
"Ồ?" Kỷ Tu Nhiễm có thâm ý khác nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Đã như vậy, vậy chi bằng tôi và em trò chuyện một chút về chuyện giữa em và Tu La Chủ, như thế nào?"
Kỷ Tu Nhiễm vừa dứt lời, Diệp Oản Oản lại bỗng nhiên cười một tiếng: "Tu Nhiễm... Thật ra thì tôi sớm đã muốn đến học viện Xích Diễm một lần cho biết... Tôi nhất định sẽ đi!"
"Ừm." Kỷ Tu Nhiễm khẽ vuốt cằm.
Diệp Oản Oản: "..." Kỷ Tu Nhiễm, xem như anh ác!
"Đêm đã khuya, vậy không quấy rầy nữa, nhớ nghỉ ngơi sớm." Kỷ Tu Nhiễm không nhanh không chậm đứng dậy, sau khi cáo biệt cùng với Diệp Oản Oản xong mới xoay người rời đi.
Diệp Oản Oản xoay người đi về phía phòng khách, chỉ chốc lát sau, ngồi ở chỗ pha trà, giúp Kỷ Tu Nhiễm châm một ly trà.
Sau đó không lâu, Kỷ Tu Nhiễm đem ly nước trà uống một hơi cạn sạch.
"Hơn nửa đêm... Uống trà làm gì?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm, có chút không hiểu.
"Hạ hỏa." Kỷ Tu Nhiễm cười nhạt.
Diệp Oản Oản: "..." Chúng ta có thể đừng cười nữa được không? Nổi giận cũng được mà, cười như vậy tôi thấy sợ đấy…
"Tu Nhiễm, anh nghe tôi giải thích một chút, chuyện ngày hôm nay, không phải là như anh nghĩ, Tu La Chủ là tới... là tới... Đúng rồi, là tới tìm tôi nói chuyện hợp tác!" Diệp Oản Oản tỏ vẻ đầy ngay thẳng mở miệng nói.
Nhưng mà, Kỷ Tu Nhiễm căn bản cũng không tiếp lời, cười nhạt nói: "Tôi cùng với một vị huấn luyện viên của học viện Xích Diễm có chút ân tình. Trước đó vài ngày cũng đã cùng chào hỏi, em có thể đến học viện Xích Diễm."
"Đi đến học viện Xích Diễm?"
Nghe câu này của Kỷ Tu Nhiễm, Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức. Ủa, không phải là sắp nói về chuyện giữa mình và Tu La Chủ sao, làm sao lại đột ngột lôi ra học viện Xích Diễm...
Còn nữa, đang êm đang đẹp, Kỷ Tu Nhiễm bảo mình đi học viện Xích Diễm làm cái gì, làm huấn luyện viên sao?
"Tu Nhiễm, tôi đi học viện Xích Diễm để làm cái gì..." Diệp Oản Oản không hiểu.
"Đi cho biết." Kỷ Tu Nhiễm cười nói.
Diệp Oản Oản: "..."
Tuy nói, mình đích xác là có dự định muốn đi học viện Xích Diễm…
Vị lão viện trưởng kia, nếu như nguyện ý trợ giúp mình, có lẽ, nàng có khả năng có thể khôi phục lại ký ức.
Chỉ bất quá, mình dù sao cũng là Minh chủ Không Sợ Minh. Với bối cảnh của học viện Xích Diễm, căn bản là không có khả năng sẽ chào đón Không Sợ Minh, đừng nói chi là vị lão viện trưởng kia sẽ đồng ý xuất thủ tương trợ.
"Đây là thư tiến cử, sau khi đến học viện Xích Diễm, đem thư tiến cử của tôi lấy ra là được rồi." Kỷ Tu Nhiễm nói xong, không biết từ chỗ nào lấy ra một phong thư, đưa cho Diệp Oản Oản.
"Được rồi..." Diệp Oản Oản nhận lấy phong thư.
Tuy nói không biết cái gã Kỷ Tu Nhiễm này rốt cuộc có ý gì, nhưng học viện Xích Diễm, mình đích xác là phải đi. Đang rầu không đi được đây! Kỷ Tu Nhiễm cũng quá tốt đi mà!
"Tôi lấy danh nghĩa gì đi học viện Xích Diễm?" Diệp Oản Oản hiếu kỳ hỏi.
"Học viên mới." Kỷ Tu Nhiễm trả lời.
Diệp Oản Oản: "..." Lại đi làm học sinh? Nàng đã chán nản bầu không khí học đường rồi có được hay không! Không bao giờ muốn đến trường học nữa! Trừ phi là đi làm giáo viên!
"Tu Nhiễm, anh để cho Không Sợ Minh Chủ, đến học viện Xích Diễm làm học viên?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Kỷ Tu Nhiễm: "Tôi thì cũng không sao, nhưng mà... Không Sợ Minh từ trên xuống dưới, sợ rằng đều sẽ không chấp nhận. Không bằng, anh cho tôi đi làm huấn luyện viên hay giáo viên gì gì đó..."
Diệp Oản Oản vừa dứt lời, Kỷ Tu Nhiễm lại lắc đầu một cái: "Huấn luyện viên của học viện Xích Diễm, đều là từ học viên thăng cấp lên. Đừng nói chi là em, dù cho là tôi, muốn đến tam đại học viện làm huấn luyện viên, cũng hết sức khó khăn. Hơn nữa, em không cần lấy thân phận của Minh chủ Không Sợ Minh để đi, đổi một thân phận khác là được rồi."
"Diệp Oản Oản..." Lại đổi thân phận...
"Hic, tôi chợt nhớ ra, công việc của Không Sợ Minh gần đây hơi bận rộn!" Diệp Oản Oản vội vàng nói.
"Ồ?" Kỷ Tu Nhiễm có thâm ý khác nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Đã như vậy, vậy chi bằng tôi và em trò chuyện một chút về chuyện giữa em và Tu La Chủ, như thế nào?"
Kỷ Tu Nhiễm vừa dứt lời, Diệp Oản Oản lại bỗng nhiên cười một tiếng: "Tu Nhiễm... Thật ra thì tôi sớm đã muốn đến học viện Xích Diễm một lần cho biết... Tôi nhất định sẽ đi!"
"Ừm." Kỷ Tu Nhiễm khẽ vuốt cằm.
Diệp Oản Oản: "..." Kỷ Tu Nhiễm, xem như anh ác!
"Đêm đã khuya, vậy không quấy rầy nữa, nhớ nghỉ ngơi sớm." Kỷ Tu Nhiễm không nhanh không chậm đứng dậy, sau khi cáo biệt cùng với Diệp Oản Oản xong mới xoay người rời đi.
/2489
|