"Tiểu thiếu gia, ngài vẫn là nên ngoan ngoãn cùng chúng tôi trở về đi thôi, đừng làm cho chúng tôi khó xử!!" Quản gia trẻ tuổi kia thấy Đường Đường không phối hợp, trực tiếp dùng sức kéo cậu bé đi vào bên trong.
Nhìn thấy một màn trước mắt, ngực của Diệp Oản Oản giống như có một ngọn lửa giận đang hừng hực cháy, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo, lập tức sải bước đi về phía cửa.
Diệp Oản Oản: "Buông cậu bé ra!"
Nghe được âm thanh của Diệp Oản Oản, thân thể nho nhỏ của Đường Đường hơi chấn động một chút, sự tức giận trong con ngươi nhất thời tràn đầy kinh hỉ, hơi xoay người lại, giãy thoát khỏi tay gã quản gia, thật nhanh nhào vào trong lòng Diệp Oản Oản: "Mẹ!!!"
Diệp Oản Oản ngồi xổm người xuống, đem thân thể nho nhỏ ôm thật chặt.
"Mẹ..." Cậu bé dính thật chặt ở trong ngực Diệp Oản Oản, thân thể khẽ run lên, "Mẹ! Mẹ…"
Nghe cậu bé một tiếng lại một tiếng gọi mẹ, trái tim Diệp Oản Oản giống như bị một bàn tay sắt siết chặt, từng cơn đau đớn quặn thắt, "Bảo bối ngoan nào, đừng sợ, có mẹ ở đây!"
"Mẹ... Đường Đường thật sự nhớ mẹ... Đường Đường muốn đi gặp mẹ..."
Nghe âm thanh nhõng nhẽo của cậu bé, Diệp Oản Oản quả thật là đã đau lòng không thôi.
Nhìn tình huống này, con khốn nạn giả mạo Nhiếp Vô Ưu kia là cố ý không muốn để cho nàng và Đường Đường quá thân cận, cho nên không tiếc đem Đường Đường giam lỏng, không cho phép cậu bé rời khỏi Nhiếp gia.
Lấy danh nghĩa bảo đảm cho sự an toàn của Đường Đường, như vậy Nhiếp phu nhân và Nhiếp gia chủ cũng sẽ không phản đối, thậm chí còn sẽ chống lưng cho cô ta.
Trước đó nàng cũng không biết được thân phận của mình, vì không muốn ảnh hưởng tới quan hệ giữa Đường Đường và mẹ ruột, cho nên tận lực phòng ngừa việc mình quá thân cận với Đường Đường. Cho dù cậu bé yêu mến nàng như thế, nàng vẫn cố kiềm nén nhớ nhung, không đi gặp cậu bé…
Không nghĩ tới, cuối cùng lại có thể làm thương tổn tới Đường Đường...
Nhìn cậu bé như một chú chim non nhỏ dính ở trong ngực của mình, trái tim Diệp Oản Oản đều nhanh muốn bể nát.
"Bạch Minh chủ, nơi này là Nhiếp gia, cũng không phải là Không Sợ Minh của ngươi! Nể mặt Đại thiếu gia cho phép ngươi tùy ý ra vào, cũng không có nghĩa đây là nơi mà ngươi có thể giương oai! Ta khuyên ngươi chớ có xen vào việc của người khác, tự lo cho bản thân mình đi!" Quản gia trẻ tuổi kia cả vú lấp miệng em nói.
Chắc hẳn tên quản gia kia cũng là tâm phúc của Nhiếp Linh Lung rồi...
Diệp Oản Oản không để ý đến sự uy hiếp và cảnh cáo của hắn ta, xoa xoa đầu của Đường Đường trấn an, ngay sau đó ánh mắt không có một tí nhiệt độ nào nhìn vào bàn tay phải của gã ta, "Mới vừa rồi... Ngươi dùng cái tay thối tha này làm đau con ta?"
Gã đàn ông trẻ tuổi cao cao tại thượng nhìn xuống nàng, "Làm sao?"
"Đường Đường, nhắm mắt lại." Diệp Oản Oản nhìn về phía Đường Đường, nhẹ nhàng nói.
Mặc dù cậu bé không biết tại sao, nhưng vẫn lập tức nghe lời nhắm hai mắt lại, "Vâng ạ."
Một giây kế tiếp, chỉ nghe được một tiếng kêu rên như heo bị cắt tiết ——
"A a a a ——!!!! "
Cùng với đó là một tiếng “rắc” nghe rợn cả tóc gáy. Diệp Oản Oản lấy thế nhanh như sấm đánh không kịp bưng tai, đặt lên cổ tay người đàn ông kia, đầy thô bạo đem cổ tay của hắn ta vặn gãy. Xương tay hoàn toàn gãy lìa, lủng lẳng qua lớp da.
"A —— á á á!! A a a ——!!!" Gã ta ôm lấy cổ tay đau đến lăn lộn trên mặt đất.
Nếu như bình thường, với khí lực của nàng, muốn vặn gãy cổ tay của một gã đàn ông trưởng thành như thế này, tuyệt đối không có khả năng. Nhưng trong nháy mắt đó, thời điểm đại não hoàn toàn bị lửa giận chiếm cứ, làm được những thứ này lại tựa hồ như là chuyện đương nhiên...
Lúc trước Diệp Oản Oản vẫn nghĩ không thông... Tại sao nàng thỉnh thoảng sẽ bộc phát ra được giá trị vũ lực chính nàng cũng khó mà hiểu được?
Hiện tại, nàng rốt cuộc đã hiểu rồi! Đây là những thứ thuộc về Nhiếp Vô Ưu, cũng chính là năng lực chân chính thuộc về mình...
Chẳng qua, bởi vì không có ký ức, năng lực của nàng rất không ổn định. Nói cách khác, không cách nào khống chế được!!
Nhìn thấy một màn trước mắt, ngực của Diệp Oản Oản giống như có một ngọn lửa giận đang hừng hực cháy, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo, lập tức sải bước đi về phía cửa.
Diệp Oản Oản: "Buông cậu bé ra!"
Nghe được âm thanh của Diệp Oản Oản, thân thể nho nhỏ của Đường Đường hơi chấn động một chút, sự tức giận trong con ngươi nhất thời tràn đầy kinh hỉ, hơi xoay người lại, giãy thoát khỏi tay gã quản gia, thật nhanh nhào vào trong lòng Diệp Oản Oản: "Mẹ!!!"
Diệp Oản Oản ngồi xổm người xuống, đem thân thể nho nhỏ ôm thật chặt.
"Mẹ..." Cậu bé dính thật chặt ở trong ngực Diệp Oản Oản, thân thể khẽ run lên, "Mẹ! Mẹ…"
Nghe cậu bé một tiếng lại một tiếng gọi mẹ, trái tim Diệp Oản Oản giống như bị một bàn tay sắt siết chặt, từng cơn đau đớn quặn thắt, "Bảo bối ngoan nào, đừng sợ, có mẹ ở đây!"
"Mẹ... Đường Đường thật sự nhớ mẹ... Đường Đường muốn đi gặp mẹ..."
Nghe âm thanh nhõng nhẽo của cậu bé, Diệp Oản Oản quả thật là đã đau lòng không thôi.
Nhìn tình huống này, con khốn nạn giả mạo Nhiếp Vô Ưu kia là cố ý không muốn để cho nàng và Đường Đường quá thân cận, cho nên không tiếc đem Đường Đường giam lỏng, không cho phép cậu bé rời khỏi Nhiếp gia.
Lấy danh nghĩa bảo đảm cho sự an toàn của Đường Đường, như vậy Nhiếp phu nhân và Nhiếp gia chủ cũng sẽ không phản đối, thậm chí còn sẽ chống lưng cho cô ta.
Trước đó nàng cũng không biết được thân phận của mình, vì không muốn ảnh hưởng tới quan hệ giữa Đường Đường và mẹ ruột, cho nên tận lực phòng ngừa việc mình quá thân cận với Đường Đường. Cho dù cậu bé yêu mến nàng như thế, nàng vẫn cố kiềm nén nhớ nhung, không đi gặp cậu bé…
Không nghĩ tới, cuối cùng lại có thể làm thương tổn tới Đường Đường...
Nhìn cậu bé như một chú chim non nhỏ dính ở trong ngực của mình, trái tim Diệp Oản Oản đều nhanh muốn bể nát.
"Bạch Minh chủ, nơi này là Nhiếp gia, cũng không phải là Không Sợ Minh của ngươi! Nể mặt Đại thiếu gia cho phép ngươi tùy ý ra vào, cũng không có nghĩa đây là nơi mà ngươi có thể giương oai! Ta khuyên ngươi chớ có xen vào việc của người khác, tự lo cho bản thân mình đi!" Quản gia trẻ tuổi kia cả vú lấp miệng em nói.
Chắc hẳn tên quản gia kia cũng là tâm phúc của Nhiếp Linh Lung rồi...
Diệp Oản Oản không để ý đến sự uy hiếp và cảnh cáo của hắn ta, xoa xoa đầu của Đường Đường trấn an, ngay sau đó ánh mắt không có một tí nhiệt độ nào nhìn vào bàn tay phải của gã ta, "Mới vừa rồi... Ngươi dùng cái tay thối tha này làm đau con ta?"
Gã đàn ông trẻ tuổi cao cao tại thượng nhìn xuống nàng, "Làm sao?"
"Đường Đường, nhắm mắt lại." Diệp Oản Oản nhìn về phía Đường Đường, nhẹ nhàng nói.
Mặc dù cậu bé không biết tại sao, nhưng vẫn lập tức nghe lời nhắm hai mắt lại, "Vâng ạ."
Một giây kế tiếp, chỉ nghe được một tiếng kêu rên như heo bị cắt tiết ——
"A a a a ——!!!! "
Cùng với đó là một tiếng “rắc” nghe rợn cả tóc gáy. Diệp Oản Oản lấy thế nhanh như sấm đánh không kịp bưng tai, đặt lên cổ tay người đàn ông kia, đầy thô bạo đem cổ tay của hắn ta vặn gãy. Xương tay hoàn toàn gãy lìa, lủng lẳng qua lớp da.
"A —— á á á!! A a a ——!!!" Gã ta ôm lấy cổ tay đau đến lăn lộn trên mặt đất.
Nếu như bình thường, với khí lực của nàng, muốn vặn gãy cổ tay của một gã đàn ông trưởng thành như thế này, tuyệt đối không có khả năng. Nhưng trong nháy mắt đó, thời điểm đại não hoàn toàn bị lửa giận chiếm cứ, làm được những thứ này lại tựa hồ như là chuyện đương nhiên...
Lúc trước Diệp Oản Oản vẫn nghĩ không thông... Tại sao nàng thỉnh thoảng sẽ bộc phát ra được giá trị vũ lực chính nàng cũng khó mà hiểu được?
Hiện tại, nàng rốt cuộc đã hiểu rồi! Đây là những thứ thuộc về Nhiếp Vô Ưu, cũng chính là năng lực chân chính thuộc về mình...
Chẳng qua, bởi vì không có ký ức, năng lực của nàng rất không ổn định. Nói cách khác, không cách nào khống chế được!!
/2489
|