Câu chuyện tới đây, đã có kết quả.
Nếu như chỉ có một người có lẽ còn có đường chất vấn, nhưng mà lời nói của Kỷ Tu Nhiễm, Thẩm Thiên Trần thậm chí là Tu La Chủ đều nhất trí, Bạch Phong căn bản cũng không có khả năng nói dối.
Chẳng lẽ bọn họ ba vị đại lão này có thể đồng thời vì Bạch Phong mà ngụy tạo bằng chứng sao?
Đây quả thực là trò hề lớn!
Cho nên, "Nhiếp Vô Ưu", gã quản gia và bọn hộ vệ mới vừa thề son thề sắt, giờ phút này đã căn bản không nói nổi một câu nào.
Trong đôi mắt hơi híp của Nhiếp Linh Lung thoáng qua một vệt sáng lạnh lẽo, bất quá thần sắc rất nhanh liền khôi phục lại vẻ thờ ơ, cười giảng hòa nói, "Nguyên lai là một sự hiểu lầm, không có việc gì là tốt rồi! Bạch Minh chủ, Vô Ưu cũng chỉ là bởi vì lo lắng cho Đường Đường, cộng thêm phong cách làm việc thường ngày của cô quả thực là... Bạch Minh chủ sẽ không để tâm chứ?"
Khóe miệng Diệp Oản Oản bĩu ra đầy giễu cợt. A, cái con nhãi Nhiếp Linh Lung này, khó trách có thể ẩn núp sâu như vậy! Vài ba lời, lời khen lời chê tất cả đều bị cô ta giành nói hết.
"Đệt! Oản Oản có lòng tốt mang Đường Đường đi ra ngoài chơi, lại bị một đám này bêu xấu tát nước dơ, ngươi nói một câu hiểu lầm liền xong rồi à?" Nhiếp Vô Danh nhất thời cả giận nói.
Trong con ngươi Diệp Oản Oản xẹt qua một tia cảm động.
Nhiếp Vô Danh: "Dầu gì cũng phải học theo Thẩm công tử một ít, có thể có chút thành ý tặng vài thỏi vàng hay không?"
Diệp Oản Oản: "..."
Cảm động cái gì! Chính là mây trôi...
Nhiếp phu nhân sậm mặt lại, giận dỗi trừng con trai, "Ngươi câm miệng cho ta!"
Nhiếp phu nhân nói xong nhìn về phía Diệp Oản Oản, thần sắc khó tránh khỏi có chút áy náy, "Tiểu Phong, xin lỗi..."
Diệp Oản Oản vốn chỉ là muốn diễn một chút. Dù sao bàn về kỹ thuật diễn xuất, nàng không thể nào thua mấy người này! Bất quá, thời điểm mở miệng, vẫn khó tránh khỏi có mấy phần thật sự chua xót trong lòng, "Mẹ nuôi, không có chuyện gì! Các người chẳng qua là vì lo lắng cho Đường Đường mà thôi..."
Nhiếp phu nhân nhìn ánh mắt buồn bã của cô, cùng với vẻ ảm đạm nơi đáy mắt kia, chẳng biết tại sao lại đầy thương xót, trong tim như đau đớn co thắt lại.
Một bên, "Nhiếp Vô Ưu" hoàn toàn không nghĩ tới sự tình lại có thể sẽ phát triển thành như vậy, gắt gao siết chặt quả đấm.
Một lát sau, tất cả âm vụ trên mặt "Nhiếp Vô Ưu" đều hóa thành ủy khuất, "Đều là lỗi của ta... Nếu không phải là ta không làm tròn trách nhiệm của mẹ... Chuyện ngày hôm nay cũng sẽ không phát sinh! Ta đã trở lại lâu như vậy rồi... nhưng mà... Đường Đường vẫn không cách nào tiếp nhận ta..."
Quản gia ở một bên lập tức trợn mắt nhìn Diệp Oản Oản, châm chọc mở miệng nói, "Chuyện này làm sao có thể trách Vô Ưu tiểu thư. Tiểu thư mới là mẹ ruột của Đường Đường tiểu thiếu gia, ở đâu ra một người từ trên trời rớt xuống, ngày ngày thân mật cùng tiểu thiếu gia như vậy, rốt cuộc là có mưu mô gì?
Tôi làm sao lại không biết Tóc Húi Cua ca của Không Sợ Minh lại là người thích trẻ con, là một người có trái tim nhân ái như vậy?"
Nhiếp phu nhân thở dài một tiếng, bọn họ thương yêu nhất chính là đứa con gái này. Thấy con gái và cháu ngoại quan hệ bất hòa, vì thế ngày ngày sầu não uất ức, tự nhiên sẽ đau lòng.
Nhiếp Linh Lung đối với biểu hiện của quản gia rất hài lòng, nhìn về phía Đường Đường ở bên cạnh, ôn nhu mở miệng nói: "Đường Đường, Nhị tỷ mới là mẹ ruột của con, con lại đối xử với người ngoài còn thân mật hơn cả với mẹ ruột, làm mẹ con thương tâm lắm, biết không?"
Nhiếp Linh Lung lấy thân phận trưởng bối, nói nhẹ một câu nhắc nhở Đường Đường. Trọng điểm muốn nói, ý ở ngoài lời, chính là đang nói Đường Đường ăn cây táo, rào cây sung rồi!
Đường Đường nghe câu này, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên căng thẳng, Con ngươi trong vắt sáng ngời đáng yêu khi ở trước mặt Diệp Oản Oản, giờ phút này không có một chút nhiệt độ nào, quanh thân đều tản ra khí tức băng lãnh thấy lạnh cả người. Cậu bé ngước đầu lên, gằn từng chữ từng chữ mà mở miệng nói, "Chuyện của Nhiếp gia chúng ta, còn chưa tới phiên người ngoài như ngươi tới chen miệng vào!"
Mẹ không phải là người ngoài!!!
Nếu như chỉ có một người có lẽ còn có đường chất vấn, nhưng mà lời nói của Kỷ Tu Nhiễm, Thẩm Thiên Trần thậm chí là Tu La Chủ đều nhất trí, Bạch Phong căn bản cũng không có khả năng nói dối.
Chẳng lẽ bọn họ ba vị đại lão này có thể đồng thời vì Bạch Phong mà ngụy tạo bằng chứng sao?
Đây quả thực là trò hề lớn!
Cho nên, "Nhiếp Vô Ưu", gã quản gia và bọn hộ vệ mới vừa thề son thề sắt, giờ phút này đã căn bản không nói nổi một câu nào.
Trong đôi mắt hơi híp của Nhiếp Linh Lung thoáng qua một vệt sáng lạnh lẽo, bất quá thần sắc rất nhanh liền khôi phục lại vẻ thờ ơ, cười giảng hòa nói, "Nguyên lai là một sự hiểu lầm, không có việc gì là tốt rồi! Bạch Minh chủ, Vô Ưu cũng chỉ là bởi vì lo lắng cho Đường Đường, cộng thêm phong cách làm việc thường ngày của cô quả thực là... Bạch Minh chủ sẽ không để tâm chứ?"
Khóe miệng Diệp Oản Oản bĩu ra đầy giễu cợt. A, cái con nhãi Nhiếp Linh Lung này, khó trách có thể ẩn núp sâu như vậy! Vài ba lời, lời khen lời chê tất cả đều bị cô ta giành nói hết.
"Đệt! Oản Oản có lòng tốt mang Đường Đường đi ra ngoài chơi, lại bị một đám này bêu xấu tát nước dơ, ngươi nói một câu hiểu lầm liền xong rồi à?" Nhiếp Vô Danh nhất thời cả giận nói.
Trong con ngươi Diệp Oản Oản xẹt qua một tia cảm động.
Nhiếp Vô Danh: "Dầu gì cũng phải học theo Thẩm công tử một ít, có thể có chút thành ý tặng vài thỏi vàng hay không?"
Diệp Oản Oản: "..."
Cảm động cái gì! Chính là mây trôi...
Nhiếp phu nhân sậm mặt lại, giận dỗi trừng con trai, "Ngươi câm miệng cho ta!"
Nhiếp phu nhân nói xong nhìn về phía Diệp Oản Oản, thần sắc khó tránh khỏi có chút áy náy, "Tiểu Phong, xin lỗi..."
Diệp Oản Oản vốn chỉ là muốn diễn một chút. Dù sao bàn về kỹ thuật diễn xuất, nàng không thể nào thua mấy người này! Bất quá, thời điểm mở miệng, vẫn khó tránh khỏi có mấy phần thật sự chua xót trong lòng, "Mẹ nuôi, không có chuyện gì! Các người chẳng qua là vì lo lắng cho Đường Đường mà thôi..."
Nhiếp phu nhân nhìn ánh mắt buồn bã của cô, cùng với vẻ ảm đạm nơi đáy mắt kia, chẳng biết tại sao lại đầy thương xót, trong tim như đau đớn co thắt lại.
Một bên, "Nhiếp Vô Ưu" hoàn toàn không nghĩ tới sự tình lại có thể sẽ phát triển thành như vậy, gắt gao siết chặt quả đấm.
Một lát sau, tất cả âm vụ trên mặt "Nhiếp Vô Ưu" đều hóa thành ủy khuất, "Đều là lỗi của ta... Nếu không phải là ta không làm tròn trách nhiệm của mẹ... Chuyện ngày hôm nay cũng sẽ không phát sinh! Ta đã trở lại lâu như vậy rồi... nhưng mà... Đường Đường vẫn không cách nào tiếp nhận ta..."
Quản gia ở một bên lập tức trợn mắt nhìn Diệp Oản Oản, châm chọc mở miệng nói, "Chuyện này làm sao có thể trách Vô Ưu tiểu thư. Tiểu thư mới là mẹ ruột của Đường Đường tiểu thiếu gia, ở đâu ra một người từ trên trời rớt xuống, ngày ngày thân mật cùng tiểu thiếu gia như vậy, rốt cuộc là có mưu mô gì?
Tôi làm sao lại không biết Tóc Húi Cua ca của Không Sợ Minh lại là người thích trẻ con, là một người có trái tim nhân ái như vậy?"
Nhiếp phu nhân thở dài một tiếng, bọn họ thương yêu nhất chính là đứa con gái này. Thấy con gái và cháu ngoại quan hệ bất hòa, vì thế ngày ngày sầu não uất ức, tự nhiên sẽ đau lòng.
Nhiếp Linh Lung đối với biểu hiện của quản gia rất hài lòng, nhìn về phía Đường Đường ở bên cạnh, ôn nhu mở miệng nói: "Đường Đường, Nhị tỷ mới là mẹ ruột của con, con lại đối xử với người ngoài còn thân mật hơn cả với mẹ ruột, làm mẹ con thương tâm lắm, biết không?"
Nhiếp Linh Lung lấy thân phận trưởng bối, nói nhẹ một câu nhắc nhở Đường Đường. Trọng điểm muốn nói, ý ở ngoài lời, chính là đang nói Đường Đường ăn cây táo, rào cây sung rồi!
Đường Đường nghe câu này, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên căng thẳng, Con ngươi trong vắt sáng ngời đáng yêu khi ở trước mặt Diệp Oản Oản, giờ phút này không có một chút nhiệt độ nào, quanh thân đều tản ra khí tức băng lãnh thấy lạnh cả người. Cậu bé ngước đầu lên, gằn từng chữ từng chữ mà mở miệng nói, "Chuyện của Nhiếp gia chúng ta, còn chưa tới phiên người ngoài như ngươi tới chen miệng vào!"
Mẹ không phải là người ngoài!!!
/2489
|