Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Chương 1933 - Chúng ta là cấu kết với nhau làm việc xấu
/2489
|
Thấy Tư Dạ Hàn đứng lên, tựa hồ như muốn đi ra ngoài, Diệp Oản Oản vội vàng buông rèm cửa sổ xuống, đi theo, "Hic, anh ngồi một chút đi, nghỉ ngơi cho thật khỏe! Bên ngoài không cần phải gấp gáp, trong chốc lát cũng không đánh ngay đâu, yên tâm đi!"
Bên ngoài khói lửa chiến tranh bay tán loạn, khói súng tràn ngập, đám đàn em đang chửi nhau ý ới, mà trong phòng, một vị “minh chủ nào đó” đang ân cần đỡ “lão đại của đối phương” ngồi xuống ghế salon, dịu dàng hỏi han.
"Lần này sợ là có người từ bên trong gây rối." Tư Dạ Hàn lên tiếng.
"Ý của anh là..." Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, Tư Dạ Hàn nói rất có đạo lý! Lần này Không Sợ Minh sợ là đã lấy được tin tức sai lầm gì đó, cho rằng nàng xảy ra chuyện rồi. Nếu không, cũng sẽ không lỗ mãng dốc hết toàn lực như vậy.
"Xem ra, là có người muốn khích bác ly gián, ngồi làm ngư ông đắc lợi!" Diệp Oản Oản sờ cằm một cái, ngay sau đó lộ ra vẻ đắc ý, cười híp mắt mở miệng nói, "Chỉ tiếc, đối phương không biết hai chúng ta thật ra là cấu kết với nhau làm việc xấu!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Cấu kết với nhau làm việc xấu...
Đối với trình độ thành ngữ của bà xã nhà mình, anh cũng không dám đưa ra nhận xét.
Diệp Oản Oản đảo tròng mắt một vòng, dành thời gian nói chuyện nghiêm túc, "Hi hi, đúng rồi, còn có một chuyện rất quan trọng, chính là, mới vừa rồi em cũng đã giải thích tại sao em muốn chiếc nhẫn kia! Thật ra là có tác dụng đặc thù, tuyệt đối không có ý tứ gì khác.
Bây giờ em đang “đi học” tại học viện Xích Diễm anh có biết không? Trên bảng nhiệm vụ có một nhiệm vụ cấp S, yêu cầu đi lấy chiếc nhẫn thiếp thân của Kỷ Hoàng, đặc biệt đáng tiền! Giá trị tận 10 ngàn điểm vinh dự đấy!"
Diệp Oản Oản nói tới đây, cặp mắt tỏa sáng lấp lánh, lộ ra ánh mắt cực kỳ tham luyến.
Nhìn thấy ánh mắt cô gái lóe sáng đầy kích động khi nhắc tới chiếc nhẫn, ánh mắt chàng trai hơi trầm xuống, tự nhiên lại nhớ đến chiếc khuy măng sét của mình bị Diệp Oản Oản dùng một đồng tiền thu lấy, "Thật sao? Chiếc nhẫn kia rất đáng giá tiền?"
Diệp Oản Oản không dám nhắc lại nhẫn của Kỷ Hoàng làm anh phát bực, vội vàng nói, "Anh cũng đáng tiền, anh cũng rất đáng tiền! Chỉ một sợi tóc của anh thôi cũng đã đáng giá 10 ngàn điểm cống hiến rồi đấy! Không gạt anh đâu, tóc của anh cũng là nhiệm vụ cấp S! Nhiệm vụ này em cũng nhận, cho nên anh xem..."
Diệp Oản Oản vừa xoa xoa vừa đi sang một bên ngồi, giương mắt dòm đối phương.
Chàng trai nhìn cô gái một cái, trầm mặc chốc lát, cuối cùng, nơi đáy mắt xẹt qua vẻ bất đắc dĩ, "Tự mình nhổ đi…"
Diệp Oản Oản nhất thời kích động thiếu chút nữa nhảy cỡn lên, "A! Thật sao! Có thật không? Anh để cho em nhổ sao? Tùy ý nhổ sao?"
Hạnh phúc tới quá bất ngờ!
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm một đầu tóc bạch kim của đối phương, quả thật cứ như là một con rồng hung ác bỗng nhiên nhìn thấy được kho báu, điểm cống hiến đó nha! Tất cả đều là điểm cống hiến đó!
"Nếu như nhiệm vụ này có thể tiếp nhận vô hạn lần thì hay quá..." Diệp Oản Oản tiếc nuối lẩm bẩm.
Tư Dạ Hàn: "..."
Tiếp nhận vô hạn lần! Nàng muốn nhổ sạch tóc của anh, cho anh biến thành một gã đầu trọc sao?
Diệp Oản Oản nói xong liền hưng phấn nhào vào lòng của chàng trai, bắt đầu vui vẻ chọn tóc, "Nhổ cọng nào đây nhỉ, cọng này? Cọng này? Hay là cọng kia?..."
Cảm giác được ngón tay nhỏ mềm mại như không xương của cô gái đang mân mê mái tóc, nhẹ nhàng đụng chạm da đầu và phần da cổ của mình, sống lưng của chàng trai hơi có chút cứng đờ. Thấy cô sờ cả nửa ngày cũng chưa nhổ xong, anh đành tự nhổ, sau đó đỡ cô nàng ngồi xuống, rồi đưa sợi tóc cho nàng: "Đây này!"
"Hic! Làm sao anh lại tự mình động thủ vậy! Hơn nữa cọng này hơi bị ngắn, hơn nữa cũng quá mỏng rồi! Em muốn cọng dày hơn, dài hơn cơ, chứ không thô mỏng như cọng này!"
Tư Dạ Hàn: "Không thích thì anh vứt đi vậy!"
Chàng trai làm bộ như muốn vứt bỏ.
"Muốn muốn muốn! Muốn mà! Không được vứt!" Diệp Oản Oản vội vàng đoạt lại “bảo bối”, nói xong không biết nghĩ đến cái gì, con ngươi chuyển động, mặt đầy vẻ nịnh nọt, "Em còn muốn thêm một cọng nữa, có được không?"
Bên ngoài khói lửa chiến tranh bay tán loạn, khói súng tràn ngập, đám đàn em đang chửi nhau ý ới, mà trong phòng, một vị “minh chủ nào đó” đang ân cần đỡ “lão đại của đối phương” ngồi xuống ghế salon, dịu dàng hỏi han.
"Lần này sợ là có người từ bên trong gây rối." Tư Dạ Hàn lên tiếng.
"Ý của anh là..." Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, Tư Dạ Hàn nói rất có đạo lý! Lần này Không Sợ Minh sợ là đã lấy được tin tức sai lầm gì đó, cho rằng nàng xảy ra chuyện rồi. Nếu không, cũng sẽ không lỗ mãng dốc hết toàn lực như vậy.
"Xem ra, là có người muốn khích bác ly gián, ngồi làm ngư ông đắc lợi!" Diệp Oản Oản sờ cằm một cái, ngay sau đó lộ ra vẻ đắc ý, cười híp mắt mở miệng nói, "Chỉ tiếc, đối phương không biết hai chúng ta thật ra là cấu kết với nhau làm việc xấu!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Cấu kết với nhau làm việc xấu...
Đối với trình độ thành ngữ của bà xã nhà mình, anh cũng không dám đưa ra nhận xét.
Diệp Oản Oản đảo tròng mắt một vòng, dành thời gian nói chuyện nghiêm túc, "Hi hi, đúng rồi, còn có một chuyện rất quan trọng, chính là, mới vừa rồi em cũng đã giải thích tại sao em muốn chiếc nhẫn kia! Thật ra là có tác dụng đặc thù, tuyệt đối không có ý tứ gì khác.
Bây giờ em đang “đi học” tại học viện Xích Diễm anh có biết không? Trên bảng nhiệm vụ có một nhiệm vụ cấp S, yêu cầu đi lấy chiếc nhẫn thiếp thân của Kỷ Hoàng, đặc biệt đáng tiền! Giá trị tận 10 ngàn điểm vinh dự đấy!"
Diệp Oản Oản nói tới đây, cặp mắt tỏa sáng lấp lánh, lộ ra ánh mắt cực kỳ tham luyến.
Nhìn thấy ánh mắt cô gái lóe sáng đầy kích động khi nhắc tới chiếc nhẫn, ánh mắt chàng trai hơi trầm xuống, tự nhiên lại nhớ đến chiếc khuy măng sét của mình bị Diệp Oản Oản dùng một đồng tiền thu lấy, "Thật sao? Chiếc nhẫn kia rất đáng giá tiền?"
Diệp Oản Oản không dám nhắc lại nhẫn của Kỷ Hoàng làm anh phát bực, vội vàng nói, "Anh cũng đáng tiền, anh cũng rất đáng tiền! Chỉ một sợi tóc của anh thôi cũng đã đáng giá 10 ngàn điểm cống hiến rồi đấy! Không gạt anh đâu, tóc của anh cũng là nhiệm vụ cấp S! Nhiệm vụ này em cũng nhận, cho nên anh xem..."
Diệp Oản Oản vừa xoa xoa vừa đi sang một bên ngồi, giương mắt dòm đối phương.
Chàng trai nhìn cô gái một cái, trầm mặc chốc lát, cuối cùng, nơi đáy mắt xẹt qua vẻ bất đắc dĩ, "Tự mình nhổ đi…"
Diệp Oản Oản nhất thời kích động thiếu chút nữa nhảy cỡn lên, "A! Thật sao! Có thật không? Anh để cho em nhổ sao? Tùy ý nhổ sao?"
Hạnh phúc tới quá bất ngờ!
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm một đầu tóc bạch kim của đối phương, quả thật cứ như là một con rồng hung ác bỗng nhiên nhìn thấy được kho báu, điểm cống hiến đó nha! Tất cả đều là điểm cống hiến đó!
"Nếu như nhiệm vụ này có thể tiếp nhận vô hạn lần thì hay quá..." Diệp Oản Oản tiếc nuối lẩm bẩm.
Tư Dạ Hàn: "..."
Tiếp nhận vô hạn lần! Nàng muốn nhổ sạch tóc của anh, cho anh biến thành một gã đầu trọc sao?
Diệp Oản Oản nói xong liền hưng phấn nhào vào lòng của chàng trai, bắt đầu vui vẻ chọn tóc, "Nhổ cọng nào đây nhỉ, cọng này? Cọng này? Hay là cọng kia?..."
Cảm giác được ngón tay nhỏ mềm mại như không xương của cô gái đang mân mê mái tóc, nhẹ nhàng đụng chạm da đầu và phần da cổ của mình, sống lưng của chàng trai hơi có chút cứng đờ. Thấy cô sờ cả nửa ngày cũng chưa nhổ xong, anh đành tự nhổ, sau đó đỡ cô nàng ngồi xuống, rồi đưa sợi tóc cho nàng: "Đây này!"
"Hic! Làm sao anh lại tự mình động thủ vậy! Hơn nữa cọng này hơi bị ngắn, hơn nữa cũng quá mỏng rồi! Em muốn cọng dày hơn, dài hơn cơ, chứ không thô mỏng như cọng này!"
Tư Dạ Hàn: "Không thích thì anh vứt đi vậy!"
Chàng trai làm bộ như muốn vứt bỏ.
"Muốn muốn muốn! Muốn mà! Không được vứt!" Diệp Oản Oản vội vàng đoạt lại “bảo bối”, nói xong không biết nghĩ đến cái gì, con ngươi chuyển động, mặt đầy vẻ nịnh nọt, "Em còn muốn thêm một cọng nữa, có được không?"
/2489
|