Hiện tại, Diệp Oản Oản có chút không biết nên đối mặt với Kỷ Tu Nhiễm như thế nào.
Ngày trước, Diệp Oản Oản chẳng qua cho là, chính mình giả mạo Không Sợ Minh Chủ, thay thế thân phận của Bạch Phong. Mà Bạch Phong coi như là vị hôn thê của Kỷ Tu Nhiễm, mình chỉ cần diễn xuất một chút là được.
Nhưng đến giờ phút này, Diệp Oản Oản mới hoàn toàn ý thức được, nàng là Nhiếp Vô Ưu. Như thế, hôn ước giữa nàng và Kỷ Tu Nhiễm cũng là thật, mà không phải hư cấu....
Thật ra thì, nói cho cùng, từ trên một loại logic nào đó mà nói, vị trước mắt này, mới là chính chủ...
Cẩn thận mà suy nghĩ, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Chẳng lẽ năm đó mình lại ăn chơi trác táng như thế!? Sau khi có hôn ước cùng Kỷ Tu Nhiễm, lại còn đi trêu chọc Tư Dạ Hàn? Đây hoàn toàn không phải là phong cách làm việc của nàng nha!!
"Vậy… anh có biết, năm đó đã xảy ra chuyện gì không?" Giờ phút này, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Kỷ Tu Nhiễm, mở miệng hỏi.
"Chuyện năm đó? Em muốn ám chỉ chuyện gì?" Kỷ Tu Nhiễm cười như không cười.
"Tại sao em lại rời khỏi Độc Lập Châu?" Diệp Oản Oản đáp sau một hồi trầm tư.
“Chuyện này, chẳng lẽ không phải nên là anh hỏi em mới đúng sao? Làm sao em lại hỏi ngược lại anh?" Kỷ Tu Nhiễm nhìn Diệp Oản Oản, chậm rãi nói.
Không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Kỷ Tu Nhiễm tiếp tục nói: "Xem ra, trí nhớ của em, đúng là chưa khôi phục hoàn toàn. Em hỏi tại sao em lại rời khỏi Độc Lập Châu? Anh cho là, chuyện này, em không cần thiết phải hỏi anh. Lúc em ở Hoa quốc, em ở chung cùng với ai, thì nên đi hỏi người đó, có đúng không?"
Diệp Oản Oản: "..."
Lần này, sau khi nghe Kỷ Tu Nhiễm nói, Diệp Oản Oản đã đoán được một chút về suy nghĩ trong lòng Kỷ Tu Nhiễm. Nhất định anh ta cho rằng Tư Dạ Hàn đã dẫn mình rời khỏi Độc Lập Châu. Nhưng điều này cũng không có chỗ nào sai cả, đúng thực là Tư Dạ Hàn đã làm chuyện này.
"Nếu như, anh đoán không sai, là Tu La Chủ dẫn em đến Hoa quốc. Đến khi quay lại Độc Lập Châu lần này, em đã mất đi ký ức ban đầu, sống bằng ký ức của người khác. Cho nên, em đoán thử xem, là ai hại em, năm đó lại đã xảy ra chuyện gì?" Con ngươi Kỷ Tu Nhiễm không chút dao động nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Trước đó anh đã nói với em, cách xa Tu La Chủ ra một chút!"
Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản bỗng nhiên tỉnh ngộ, khó trách Kỷ Tu Nhiễm lại có địch ý lớn như vậy đối với Tư Dạ Hàn! Chuyện này tựa hồ là có hiểu lầm gì đó…
Từ lời dặn của Kỷ Tu Nhiễm có thể thấy được, dường như, ở trong nhận thức của Kỷ Tu Nhiễm, hết thảy tất cả mọi chuyện, đều là do Tư Dạ Hàn tạo thành. Tư Dạ Hàn mưu mô bất lương, thay đổi tất cả ký ức của nàng, khiến cho nàng sống như một người khác.
"Hôm nay, là lần cuối cùng anh nhắc lại với em. Sau này, cách Tu La Chủ xa một chút! Về phần chuyện hắn đã làm với em, tự anh sẽ cho hắn một câu trả lời." Kỷ Tu Nhiễm nói.
Diệp Oản Oản: "..." Quả nhiên là hiểu lầm, hiểu lầm to rồi!
"Không đúng, không đúng!" Diệp Oản Oản liền vội vàng lắc đầu.
"Phải không?" Nghe tiếng, Kỷ Tu Nhiễm liếc Diệp Oản Oản một cái.
"Có khả năng là có hiểu lầm." Diệp Oản Oản vội mở miệng.
Diệp Oản Oản đã hiểu ra, ở trong mắt Kỷ Tu Nhiễm, năm đó là Tư Dạ Hàn mang nàng đi Hoa quốc, hãm hại nàng. Nhưng sau khi khôi phục lại một phần ký ức, Diệp Oản Oản hiểu rõ, Tư Dạ Hàn cũng không hề hại nàng, mà ngược lại còn cứu nàng từ trong tay của Võ Đạo Công Hội.
Hơn nữa, ký ức bao trùm, cũng là do ban đầu nàng lấy cái chết để bức bách Tư Dạ Hàn, thật ra thì căn bản không liên quan đến anh ta. Nếu như đem những thứ này, toàn bộ đều tính lên đầu của Tư Dạ Hàn, thì cũng quá oan uổng cho anh ấy rồi. Quả thật chính là “oan Đậu Nga” đời thứ hai...
Ngày trước, Diệp Oản Oản chẳng qua cho là, chính mình giả mạo Không Sợ Minh Chủ, thay thế thân phận của Bạch Phong. Mà Bạch Phong coi như là vị hôn thê của Kỷ Tu Nhiễm, mình chỉ cần diễn xuất một chút là được.
Nhưng đến giờ phút này, Diệp Oản Oản mới hoàn toàn ý thức được, nàng là Nhiếp Vô Ưu. Như thế, hôn ước giữa nàng và Kỷ Tu Nhiễm cũng là thật, mà không phải hư cấu....
Thật ra thì, nói cho cùng, từ trên một loại logic nào đó mà nói, vị trước mắt này, mới là chính chủ...
Cẩn thận mà suy nghĩ, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Chẳng lẽ năm đó mình lại ăn chơi trác táng như thế!? Sau khi có hôn ước cùng Kỷ Tu Nhiễm, lại còn đi trêu chọc Tư Dạ Hàn? Đây hoàn toàn không phải là phong cách làm việc của nàng nha!!
"Vậy… anh có biết, năm đó đã xảy ra chuyện gì không?" Giờ phút này, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Kỷ Tu Nhiễm, mở miệng hỏi.
"Chuyện năm đó? Em muốn ám chỉ chuyện gì?" Kỷ Tu Nhiễm cười như không cười.
"Tại sao em lại rời khỏi Độc Lập Châu?" Diệp Oản Oản đáp sau một hồi trầm tư.
“Chuyện này, chẳng lẽ không phải nên là anh hỏi em mới đúng sao? Làm sao em lại hỏi ngược lại anh?" Kỷ Tu Nhiễm nhìn Diệp Oản Oản, chậm rãi nói.
Không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Kỷ Tu Nhiễm tiếp tục nói: "Xem ra, trí nhớ của em, đúng là chưa khôi phục hoàn toàn. Em hỏi tại sao em lại rời khỏi Độc Lập Châu? Anh cho là, chuyện này, em không cần thiết phải hỏi anh. Lúc em ở Hoa quốc, em ở chung cùng với ai, thì nên đi hỏi người đó, có đúng không?"
Diệp Oản Oản: "..."
Lần này, sau khi nghe Kỷ Tu Nhiễm nói, Diệp Oản Oản đã đoán được một chút về suy nghĩ trong lòng Kỷ Tu Nhiễm. Nhất định anh ta cho rằng Tư Dạ Hàn đã dẫn mình rời khỏi Độc Lập Châu. Nhưng điều này cũng không có chỗ nào sai cả, đúng thực là Tư Dạ Hàn đã làm chuyện này.
"Nếu như, anh đoán không sai, là Tu La Chủ dẫn em đến Hoa quốc. Đến khi quay lại Độc Lập Châu lần này, em đã mất đi ký ức ban đầu, sống bằng ký ức của người khác. Cho nên, em đoán thử xem, là ai hại em, năm đó lại đã xảy ra chuyện gì?" Con ngươi Kỷ Tu Nhiễm không chút dao động nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Trước đó anh đã nói với em, cách xa Tu La Chủ ra một chút!"
Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản bỗng nhiên tỉnh ngộ, khó trách Kỷ Tu Nhiễm lại có địch ý lớn như vậy đối với Tư Dạ Hàn! Chuyện này tựa hồ là có hiểu lầm gì đó…
Từ lời dặn của Kỷ Tu Nhiễm có thể thấy được, dường như, ở trong nhận thức của Kỷ Tu Nhiễm, hết thảy tất cả mọi chuyện, đều là do Tư Dạ Hàn tạo thành. Tư Dạ Hàn mưu mô bất lương, thay đổi tất cả ký ức của nàng, khiến cho nàng sống như một người khác.
"Hôm nay, là lần cuối cùng anh nhắc lại với em. Sau này, cách Tu La Chủ xa một chút! Về phần chuyện hắn đã làm với em, tự anh sẽ cho hắn một câu trả lời." Kỷ Tu Nhiễm nói.
Diệp Oản Oản: "..." Quả nhiên là hiểu lầm, hiểu lầm to rồi!
"Không đúng, không đúng!" Diệp Oản Oản liền vội vàng lắc đầu.
"Phải không?" Nghe tiếng, Kỷ Tu Nhiễm liếc Diệp Oản Oản một cái.
"Có khả năng là có hiểu lầm." Diệp Oản Oản vội mở miệng.
Diệp Oản Oản đã hiểu ra, ở trong mắt Kỷ Tu Nhiễm, năm đó là Tư Dạ Hàn mang nàng đi Hoa quốc, hãm hại nàng. Nhưng sau khi khôi phục lại một phần ký ức, Diệp Oản Oản hiểu rõ, Tư Dạ Hàn cũng không hề hại nàng, mà ngược lại còn cứu nàng từ trong tay của Võ Đạo Công Hội.
Hơn nữa, ký ức bao trùm, cũng là do ban đầu nàng lấy cái chết để bức bách Tư Dạ Hàn, thật ra thì căn bản không liên quan đến anh ta. Nếu như đem những thứ này, toàn bộ đều tính lên đầu của Tư Dạ Hàn, thì cũng quá oan uổng cho anh ấy rồi. Quả thật chính là “oan Đậu Nga” đời thứ hai...
/2489
|