Thấy thần sắc Diệp Oản Oản không đúng, Tư Dạ Hàn mở miệng hỏi: "Sao vậy?"
Diệp Oản Oản vừa đưa một tay lên che mặt, vừa thấp giọng nói, "Cô gái kia... là một vị đường chủ Không Sợ Minh bên em..."
Tư Dạ Hàn thuận theo tầm mắt của Diệp Oản Oản nhìn sang, thấy được một cô gái mặc trang phục màu tím, vóc người cao ráo thon thả đang đi về hướng bọn họ.
Thu Thủy tựa hồ là phát hiện ra nàng, nhìn chằm chằm về phương hướng của Diệp Oản Oản, cặp mắt sáng lên, ngay sau đó vọt thẳng về phía trước.
Mịa nó, làm sao lại đi tới đây vậy hả!?
Chẳng lẽ bị nhận ra rồi? Chuyện này không khoa học!! Hic hic…
"Tiểu Phong!"
Diệp Oản Oản còn chưa kịp phản ứng, Thu Thủy đã lướt tới trước mặt nàng, đầy mừng rỡ mà tíu ta tíu tít, "Tiểu Phong! Đúng thật là cô rồi!"
Biểu cảm của Diệp Oản Oản quả thật là không tưởng tượng nổi, ngơ ngơ ngác ngác tự chỉ vào bản thân mình, "Con mịa nó, tôi mặc như thế này mà cô cũng dám nhận người quen sao?"
Thu Thủy cười nói, "Hình dáng gì của cô mà tôi chưa từng thấy chứ! Cô lừa gạt người khác thì coi như xong đi, còn muốn lừa cả tôi sao?"
Diệp Oản Oản: "..."
Không ngờ quan hệ giữa nàng và Thu Thủy đã tốt tới trình độ có hóa ra tro cũng có thể nhận ra.
Ban đầu, Bắc Đẩu và Thất Tinh thay phiên đến xò xét thân phận của nàng, đều không xác định được. Cuối cùng nhờ Thu Thủy ra tay, mới xác định được nàng chính là Bạch Phong.
Sau đó, nghe nói lúc ấy Thu Thủy nhờ vào một vết bớt bẩm sinh nào đó trên người nàng để xác định…
Có thể thấy, quan hệ của nàng và Thu Thủy quả thật là vô cùng thân mật.
Chợt nhận ra điều này, khiến cho cảm giác nguy cơ của Diệp Oản Oản càng thêm mãnh liệt.
Thu Thủy không phải đã đi đến nơi khác tìm thuốc giải Cổ độc Tình Đầu Ý Hợp cho nàng rồi hay sao? Làm sao mới giờ đã quay về rồi vậy hả?
"Thu Thủy... Không phải là cô đã đi nơi khác rồi hay sao?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Đừng nói nữa, chuyện tìm thuốc giải không được thuận lợi cho lắm, lại không yên tâm về cô, nên chỉ có thể quay về trước. Không ngờ thời điểm ghé tiệm này lại có thể gặp được cô, cho nên mới qua đây đấy!"
Diệp Oản Oản: "..."
Nên nói như thế nào đây? Vận khí của cô nàng này cũng đúng là quá trùng hợp rồi! Vậy mà cũng có thể gặp được!
Diệp Oản Oản đang suy nghĩ làm sao để đẩy Thu Thủy đi, thì Thu Thủy đã chú ý tới Tư Dạ Hàn ngồi đối diện Diệp Oản Oản. Cô trực tiếp đi tới, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Diệp Oản Oản, ngay sau đó quan sát Tư Dạ Hàn một lượt từ trên xuống dưới.
Đeo khẩu trang không thấy được mặt, nên không thấy rõ được tướng mạo.
Nhưng một người có thể được Tiểu Phong hẹn đi ăn cơm, lại còn bắt đeo khẩu trang, có thể khẳng định là dáng dấp không tệ.
Về vóc người, cũng khá ổn... Được rồi, là rất rất ổn!!
"Chuyện này... Vị này là..." Diệp Oản Oản đang suy nghĩ cách để lừa gạt.
Ai ngờ, không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Thu Thủy đã bày ra bộ dáng không thèm để ý, “bản-cô-nương-đây-đã-quá-quen rồi”, trực tiếp xua tay một cái, "Được rồi, được rồi, không cần giới thiệu đâu, tôi đây bất kể cô lại vừa ý ai! Đã khuyên nhủ nhiều lần cũng vô dụng, tôi cũng lười tiếp tục hao hơi tổn sức khuyên cô!"
Đối diện, Tư Dạ Hàn nghe vậy, tay bưng ly trà hơi dừng một chút, nhìn qua dường như cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Về phần Diệp Oản Oản, mồ hôi lạnh đều thấm đẫm rồi. Cái gì gọi là… “lại vừa ý ai”...
Nàng ngày trước từng vừa ý nhiều người như vậy sao?
Diệp Oản Oản đầy kiêng kỵ nhìn về phía Tư Dạ Hàn ở đối diện, khẽ ho nhẹ, "Cái gì mà ‘lại-vừa-ý’! Đừng bêu xấu tôi! Tôi là người chung thủy nhất đấy, có được hay không!"
Thu Thủy nghe vậy, tựa như cười mà không phải cười, chế nhạo, "Vâng vâng vâng, là tôi bêu xấu cô! Cô theo đuổi Kỷ Tu Nhiễm suốt mười mấy năm, vì anh ấy lên núi đao xuống biển lửa, còn không phải là chung thủy hay sao!"
"Phụt... Khục khục khục... Cô nói cái gì!!" Diệp Oản Oản mới vừa hớp một ngụm nước trà, phun một cái, sặc sụa liên hồi.
Diệp Oản Oản vừa đưa một tay lên che mặt, vừa thấp giọng nói, "Cô gái kia... là một vị đường chủ Không Sợ Minh bên em..."
Tư Dạ Hàn thuận theo tầm mắt của Diệp Oản Oản nhìn sang, thấy được một cô gái mặc trang phục màu tím, vóc người cao ráo thon thả đang đi về hướng bọn họ.
Thu Thủy tựa hồ là phát hiện ra nàng, nhìn chằm chằm về phương hướng của Diệp Oản Oản, cặp mắt sáng lên, ngay sau đó vọt thẳng về phía trước.
Mịa nó, làm sao lại đi tới đây vậy hả!?
Chẳng lẽ bị nhận ra rồi? Chuyện này không khoa học!! Hic hic…
"Tiểu Phong!"
Diệp Oản Oản còn chưa kịp phản ứng, Thu Thủy đã lướt tới trước mặt nàng, đầy mừng rỡ mà tíu ta tíu tít, "Tiểu Phong! Đúng thật là cô rồi!"
Biểu cảm của Diệp Oản Oản quả thật là không tưởng tượng nổi, ngơ ngơ ngác ngác tự chỉ vào bản thân mình, "Con mịa nó, tôi mặc như thế này mà cô cũng dám nhận người quen sao?"
Thu Thủy cười nói, "Hình dáng gì của cô mà tôi chưa từng thấy chứ! Cô lừa gạt người khác thì coi như xong đi, còn muốn lừa cả tôi sao?"
Diệp Oản Oản: "..."
Không ngờ quan hệ giữa nàng và Thu Thủy đã tốt tới trình độ có hóa ra tro cũng có thể nhận ra.
Ban đầu, Bắc Đẩu và Thất Tinh thay phiên đến xò xét thân phận của nàng, đều không xác định được. Cuối cùng nhờ Thu Thủy ra tay, mới xác định được nàng chính là Bạch Phong.
Sau đó, nghe nói lúc ấy Thu Thủy nhờ vào một vết bớt bẩm sinh nào đó trên người nàng để xác định…
Có thể thấy, quan hệ của nàng và Thu Thủy quả thật là vô cùng thân mật.
Chợt nhận ra điều này, khiến cho cảm giác nguy cơ của Diệp Oản Oản càng thêm mãnh liệt.
Thu Thủy không phải đã đi đến nơi khác tìm thuốc giải Cổ độc Tình Đầu Ý Hợp cho nàng rồi hay sao? Làm sao mới giờ đã quay về rồi vậy hả?
"Thu Thủy... Không phải là cô đã đi nơi khác rồi hay sao?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Đừng nói nữa, chuyện tìm thuốc giải không được thuận lợi cho lắm, lại không yên tâm về cô, nên chỉ có thể quay về trước. Không ngờ thời điểm ghé tiệm này lại có thể gặp được cô, cho nên mới qua đây đấy!"
Diệp Oản Oản: "..."
Nên nói như thế nào đây? Vận khí của cô nàng này cũng đúng là quá trùng hợp rồi! Vậy mà cũng có thể gặp được!
Diệp Oản Oản đang suy nghĩ làm sao để đẩy Thu Thủy đi, thì Thu Thủy đã chú ý tới Tư Dạ Hàn ngồi đối diện Diệp Oản Oản. Cô trực tiếp đi tới, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Diệp Oản Oản, ngay sau đó quan sát Tư Dạ Hàn một lượt từ trên xuống dưới.
Đeo khẩu trang không thấy được mặt, nên không thấy rõ được tướng mạo.
Nhưng một người có thể được Tiểu Phong hẹn đi ăn cơm, lại còn bắt đeo khẩu trang, có thể khẳng định là dáng dấp không tệ.
Về vóc người, cũng khá ổn... Được rồi, là rất rất ổn!!
"Chuyện này... Vị này là..." Diệp Oản Oản đang suy nghĩ cách để lừa gạt.
Ai ngờ, không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Thu Thủy đã bày ra bộ dáng không thèm để ý, “bản-cô-nương-đây-đã-quá-quen rồi”, trực tiếp xua tay một cái, "Được rồi, được rồi, không cần giới thiệu đâu, tôi đây bất kể cô lại vừa ý ai! Đã khuyên nhủ nhiều lần cũng vô dụng, tôi cũng lười tiếp tục hao hơi tổn sức khuyên cô!"
Đối diện, Tư Dạ Hàn nghe vậy, tay bưng ly trà hơi dừng một chút, nhìn qua dường như cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Về phần Diệp Oản Oản, mồ hôi lạnh đều thấm đẫm rồi. Cái gì gọi là… “lại vừa ý ai”...
Nàng ngày trước từng vừa ý nhiều người như vậy sao?
Diệp Oản Oản đầy kiêng kỵ nhìn về phía Tư Dạ Hàn ở đối diện, khẽ ho nhẹ, "Cái gì mà ‘lại-vừa-ý’! Đừng bêu xấu tôi! Tôi là người chung thủy nhất đấy, có được hay không!"
Thu Thủy nghe vậy, tựa như cười mà không phải cười, chế nhạo, "Vâng vâng vâng, là tôi bêu xấu cô! Cô theo đuổi Kỷ Tu Nhiễm suốt mười mấy năm, vì anh ấy lên núi đao xuống biển lửa, còn không phải là chung thủy hay sao!"
"Phụt... Khục khục khục... Cô nói cái gì!!" Diệp Oản Oản mới vừa hớp một ngụm nước trà, phun một cái, sặc sụa liên hồi.
/2489
|