Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
- --
Thất Tinh nói xong, cũng bất chấp mọi thứ, vội vàng nói với Nhiếp Vô Danh: "Không cần phải giảm giá, tôi đồng ý mua với giá gốc, mau đưa thuốc giải cho tôi!"
Diệp Oản Oản: "Không được mua! Có mua tôi cũng không uống!"
Bắc Đẩu: "Phong tỷ à, tỷ đừng như vậy mà! Không uống thuốc giải... vậy làm sao có thể giải độc? Phương thức giải Cổ độc ‘có-sĩ-diện’ mà tỷ đề cập căn bản là không tồn tại à nha! Nói không chừng còn chết sớm hơn một chút!"
Diệp Oản Oản: "Không uống!"
Trong lúc nhất thời, tình cảnh lâm vào bế tắc. Cho đến lúc này, con ngươi Đại trưởng lão chuyển động, ung dung mở miệng nói một câu, "Minh chủ đại nhân của tôi ơi, nếu như ngài không uống thuốc giải, vậy thì Tu La Chủ cũng sẽ chết. Cái chết có lúc nặng tựa Thái Sơn, có lúc lại nhẹ như lông hồng, cô nhẫn tâm nhìn trai đẹp chết theo mình hay sao?"
Sau khi Đại trưởng lão dứt tiếng, Diệp Oản Oản nhất thời sửng sốt một chút...
Đúng vậy, sau khi Tình Cổ này phát tác, sẽ là cảnh hai người cùng chết.
Hơn nữa còn chết rất thảm, miệng lưỡi lở loét, thất khiếu chảy máu...
Hiện tại chỉ còn lại không tới 2 giờ mà thôi, mà cái tính tình ngang như cua của Tư Dạ Hàn kia, nếu như đợi anh nguyện ý cùng nàng giải độc, nói không chừng mộ phần của hai người đã xanh cỏ rồi.
Tam trưởng lão luôn miệng phụ họa, "Minh chủ, cô xem, một đại mỹ nam đẹp như Tu La Chủ, cô cam lòng để cho hắn ta chết thảm như vậy sao?"
Bắc Đẩu: "Đúng vậy, đúng vậy..."
Diệp Oản Oản sờ tấm giáo bia trong ngực, thần sắc vùng vẫy ba giây, cuối cùng mở miệng nói: "Nhiếp Vô Danh, đưa thuốc giải cho em."
Quá tốt rồi!
Quả nhiên vẫn là phải tìm đúng xương sườn mềm của Phong tỷ!
Phía sau gốc cây, Lâm Khuyết theo đó mà thở phào nhẹ nhõm, "Cũng còn may, cũng còn may! Cái cô nàng này, cuối cùng cũng chịu uống thuốc giải! Uống sớm một chút không phải là êm chuyện rồi sao..."
Bên kia, sau khi Diệp Oản Oản chịu thỏa hiệp, Nhiếp Vô Danh cực kỳ mau lẹ móc thuốc giải giao ra.
Diệp Oản Oản nhận lấy một chai nhỏ màu xanh biếc, đổ ra một viên thuốc hình tròn màu trắng, sắc mặt đầy nghiêm túc nói với Nhiếp Vô Danh: "Đã nói bớt 50% rồi đấy nhé!"
Nhiếp Vô Danh che mặt: "Em gái ngoan của tôi ơi, đã tới nước này rồi mà em còn trả giá với anh sao!!"
Diệp Oản Oản: "Anh nói mau, bớt 50%, có bán hay không!?"
Diệp Oản Oản quặm mặt lại, tỏ vẻ ‘anh-không-bán, tôi-liều-mạng-cho-anh-xem’.
Nhiếp Vô Danh cảm thấy trong “kiếp gian thương” của mình lần đầu tiên đã gặp phải đối thủ: "Bán, bán ngay và luôn! Bán cho em, giảm 50%!"
Diệp Oản Oản lúc này mới hài lòng, có chút không cam tâm tình nguyện uống viên thuốc giải.
Còn có ai số khổ như nàng không?
Lại lăn lộn kém đến nỗi phải uống thuốc để giải độc...
Tiếp đó, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
"Phong tỷ, tỷ cảm thấy thế nào?" Thất Tinh khẩn trương hỏi, những người khác cũng đều bất an nhìn chằm chằm phản ứng của Diệp Oản Oản.
Thần sắc Nhiếp Vô Danh đầy vẻ dễ dàng vỗ ngực nói, "Hi, các người cứ yên tâm đi, thuốc giải này của tôi uống vào nhất định sẽ hết bệnh, trong vòng một phút Cổ độc sẽ được giải ngay!"
Thất Tinh nhìn thời gian trên điện thoại di động một cái.
Thời gian một phút vốn trôi qua thật nhanh, giờ phút này lại giống cả một thế kỷ vậy, sao lại dài đằng đẵng.
Diệp Oản Oản ngồi ở trên ghế, lẳng lặng chờ đợi thuốc giải phát huy tác dụng.
Chỉ chốc lát sau, thời gian cũng đã đến.
Nhiếp Vô Danh cười hỏi, "Em gái, em cảm thấy thân thể như thế nào hả? Có phải là tốt hơn nhiều hay không? Thanh tỉnh nhiều hơn? Tơ máu trên người cũng không còn thấy đâu?"
Diệp Oản Oản trầm mặc khoảng chừng 10 giây đồng hồ...
"Nhiếp Vô Danh, anh đang đùa sao?" Đầu của Diệp Oản Oản đều đã nhanh muốn nổ rồi, trên trán gân xanh nổi lên, "Thanh tỉnh cái rắm, khắp đầu đều là anh ấy!"
Cái từ “anh ấy” này là chỉ... Tu La Chủ?
Hay là ông chủ xưởng giấm đó?
Hay là vị gia chủ Tư gia kia?
Biểu cảm của Bắc Đẩu có vẻ mơ hồ.
- --
Thất Tinh nói xong, cũng bất chấp mọi thứ, vội vàng nói với Nhiếp Vô Danh: "Không cần phải giảm giá, tôi đồng ý mua với giá gốc, mau đưa thuốc giải cho tôi!"
Diệp Oản Oản: "Không được mua! Có mua tôi cũng không uống!"
Bắc Đẩu: "Phong tỷ à, tỷ đừng như vậy mà! Không uống thuốc giải... vậy làm sao có thể giải độc? Phương thức giải Cổ độc ‘có-sĩ-diện’ mà tỷ đề cập căn bản là không tồn tại à nha! Nói không chừng còn chết sớm hơn một chút!"
Diệp Oản Oản: "Không uống!"
Trong lúc nhất thời, tình cảnh lâm vào bế tắc. Cho đến lúc này, con ngươi Đại trưởng lão chuyển động, ung dung mở miệng nói một câu, "Minh chủ đại nhân của tôi ơi, nếu như ngài không uống thuốc giải, vậy thì Tu La Chủ cũng sẽ chết. Cái chết có lúc nặng tựa Thái Sơn, có lúc lại nhẹ như lông hồng, cô nhẫn tâm nhìn trai đẹp chết theo mình hay sao?"
Sau khi Đại trưởng lão dứt tiếng, Diệp Oản Oản nhất thời sửng sốt một chút...
Đúng vậy, sau khi Tình Cổ này phát tác, sẽ là cảnh hai người cùng chết.
Hơn nữa còn chết rất thảm, miệng lưỡi lở loét, thất khiếu chảy máu...
Hiện tại chỉ còn lại không tới 2 giờ mà thôi, mà cái tính tình ngang như cua của Tư Dạ Hàn kia, nếu như đợi anh nguyện ý cùng nàng giải độc, nói không chừng mộ phần của hai người đã xanh cỏ rồi.
Tam trưởng lão luôn miệng phụ họa, "Minh chủ, cô xem, một đại mỹ nam đẹp như Tu La Chủ, cô cam lòng để cho hắn ta chết thảm như vậy sao?"
Bắc Đẩu: "Đúng vậy, đúng vậy..."
Diệp Oản Oản sờ tấm giáo bia trong ngực, thần sắc vùng vẫy ba giây, cuối cùng mở miệng nói: "Nhiếp Vô Danh, đưa thuốc giải cho em."
Quá tốt rồi!
Quả nhiên vẫn là phải tìm đúng xương sườn mềm của Phong tỷ!
Phía sau gốc cây, Lâm Khuyết theo đó mà thở phào nhẹ nhõm, "Cũng còn may, cũng còn may! Cái cô nàng này, cuối cùng cũng chịu uống thuốc giải! Uống sớm một chút không phải là êm chuyện rồi sao..."
Bên kia, sau khi Diệp Oản Oản chịu thỏa hiệp, Nhiếp Vô Danh cực kỳ mau lẹ móc thuốc giải giao ra.
Diệp Oản Oản nhận lấy một chai nhỏ màu xanh biếc, đổ ra một viên thuốc hình tròn màu trắng, sắc mặt đầy nghiêm túc nói với Nhiếp Vô Danh: "Đã nói bớt 50% rồi đấy nhé!"
Nhiếp Vô Danh che mặt: "Em gái ngoan của tôi ơi, đã tới nước này rồi mà em còn trả giá với anh sao!!"
Diệp Oản Oản: "Anh nói mau, bớt 50%, có bán hay không!?"
Diệp Oản Oản quặm mặt lại, tỏ vẻ ‘anh-không-bán, tôi-liều-mạng-cho-anh-xem’.
Nhiếp Vô Danh cảm thấy trong “kiếp gian thương” của mình lần đầu tiên đã gặp phải đối thủ: "Bán, bán ngay và luôn! Bán cho em, giảm 50%!"
Diệp Oản Oản lúc này mới hài lòng, có chút không cam tâm tình nguyện uống viên thuốc giải.
Còn có ai số khổ như nàng không?
Lại lăn lộn kém đến nỗi phải uống thuốc để giải độc...
Tiếp đó, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
"Phong tỷ, tỷ cảm thấy thế nào?" Thất Tinh khẩn trương hỏi, những người khác cũng đều bất an nhìn chằm chằm phản ứng của Diệp Oản Oản.
Thần sắc Nhiếp Vô Danh đầy vẻ dễ dàng vỗ ngực nói, "Hi, các người cứ yên tâm đi, thuốc giải này của tôi uống vào nhất định sẽ hết bệnh, trong vòng một phút Cổ độc sẽ được giải ngay!"
Thất Tinh nhìn thời gian trên điện thoại di động một cái.
Thời gian một phút vốn trôi qua thật nhanh, giờ phút này lại giống cả một thế kỷ vậy, sao lại dài đằng đẵng.
Diệp Oản Oản ngồi ở trên ghế, lẳng lặng chờ đợi thuốc giải phát huy tác dụng.
Chỉ chốc lát sau, thời gian cũng đã đến.
Nhiếp Vô Danh cười hỏi, "Em gái, em cảm thấy thân thể như thế nào hả? Có phải là tốt hơn nhiều hay không? Thanh tỉnh nhiều hơn? Tơ máu trên người cũng không còn thấy đâu?"
Diệp Oản Oản trầm mặc khoảng chừng 10 giây đồng hồ...
"Nhiếp Vô Danh, anh đang đùa sao?" Đầu của Diệp Oản Oản đều đã nhanh muốn nổ rồi, trên trán gân xanh nổi lên, "Thanh tỉnh cái rắm, khắp đầu đều là anh ấy!"
Cái từ “anh ấy” này là chỉ... Tu La Chủ?
Hay là ông chủ xưởng giấm đó?
Hay là vị gia chủ Tư gia kia?
Biểu cảm của Bắc Đẩu có vẻ mơ hồ.
/2489
|