Nghe tiếng, sau một hồi trầm tư, Tam trưởng lão lạnh lùng nói: "Ra gặp cô ta!"
Dứt lời, Tam trưởng lão tự âm thầm đi ra.
"A, ta tưởng là ai, thì ra là trưởng lão Không Sợ Minh."
Nhiếp Linh Lung nhìn chằm chằm Tam trưởng lão, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười lạnh như băng.
"Tiểu nha đầu, ngươi là do minh chủ chúng ta nhặt về Nhiếp gia từ nhỏ. Nhiếp gia nuôi ngươi lớn khôn trưởng thành, ngươi lại có thể ăn cây táo, rào cây sung, vong ân phụ nghĩa, muốn giết Nhiếp Vô Danh, lại còn định lật đổ toàn bộ Nhiếp gia. Tâm địa ngươi thật là sắt đá!" Tam trưởng lão nhìn Nhiếp Linh Lung, lạnh giọng nói.
"Tâm địa sắt đá?" Nhiếp Linh Lung lườm Tam trưởng lão một cái, lạnh giọng cười nói: "Ta thấy là không hẳn vậy đi? Nghe nói, ngươi ngay cả con trai ruột của mình đều có thể giết! Nói như vậy, tâm địa ngươi so với ta còn sắt đá hơn, không phải sao?"
Tam trưởng lão hừ lạnh một tiếng: "Năm đó minh chủ không có mặt, vì quyền lợi đỉnh cao, hy sinh một đứa con trai không có tình cảm gì thì đã sao? Nhưng đối với người có ân với mình, lão phu cũng sẽ không làm như ngươi vậy."
"Nhìn ra được, người của Không Sợ Minh, thích nhất loại luận điệu nguỵ biện hoang đường." Nhiếp Linh Lung nói.
"Bớt nói nhảm đi, là chính ngươi cùng ta trở về gặp minh chủ, hay là để cho ta cắt đứt tay chân của ngươi, trói ngươi trở về gặp minh chủ?"
Tam trưởng lão lạnh giọng quát lên.
Nhiếp Linh Lung nhìn Tam trưởng lão chằm chằm, cười lạnh không dứt: "Nếu như là Ôn Tử Nhiên của Không Sợ Minh các ngươi, có lẽ còn có mấy phần tư cách cùng ta vui đùa một chút. Về phần những kẻ già yếu bệnh hoạn các ngươi..."
"Muốn chết!"
Nghe Nhiếp Linh Lung gọi mình là “kẻ-già-yếu-bệnh-hoạn”, hàn quang trong mắt Tam trưởng lão lóe lên, cả người như hóa thành một bóng đen, nhanh chóng lao thẳng về phía Nhiếp Linh Lung.
"Đừng nói là ngươi, coi như Nhiếp Vô Ưu thời kỳ đỉnh cao đích thân đến, các ngươi liên thủ, thì lại làm nên trò trống gì?"
Trong lúc Nhiếp Linh Lung nói chuyện, chỉ nghe "ầm" một tiếng, ả ta đã đối chưởng cùng với Tam trưởng lão.
Trong chớp mắt, thanh âm “ầm ầm” như tiếng sấm nổ đầu mùa hạ vang lên bên tai không ngừng.
Mấy vị nhân viên tình báo ngầm của Không Sợ Minh, nhìn Tam trưởng lão và Nhiếp Linh Lung đối chọi gay gắt, trên trán không khỏi toát ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Chiến đấu ở cấp bậc này, bọn họ căn bản không xen tay vào được. Hiện tại đi hỗ trợ, cũng tương đương làm cho Tam trưởng lão thêm loạn...
"Mau gọi người tới tiếp viện!"
Một vị nhân viên tình báo trong số đó mở miệng nói.
"Nơi này là khu vực bên ngoài Độc Lập Châu, đi đâu để điều người bây giờ?"
Nơi này đã không nằm trong phạm vi thuộc về Độc Lập Châu. Chưa nói có thể liên lạc được với người của Không Sợ Minh hay không, coi như là liên lạc được, chạy tới nơi này, phỏng chừng đã là ban ngày.
"Đáng chết! Chỉ sợ là Tam trưởng lão không phải là đối thủ của nữ nhân kia..."
Mấy vị nhân viên tình báo của Không Sợ Minh tiếp tục theo dõi chiến đấu, chân mày không khỏi nhíu chặt.
Vào giờ phút này, hô hấp của Tam trưởng lão đã có chút gấp gáp.
Thân thủ của Nhiếp Linh Lung kia, quá mức linh hoạt, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện. Rất lâu về trước, thật giống như ông đã từng thấy được thân pháp tương tự.
"Ngươi là người của dòng chính?"
Tam trưởng lão nhìn Nhiếp Linh Lung chằm chằm, lạnh giọng quát lên.
Thân pháp dòng chính, phần lớn đều như vậy.
"Người sắp chết, biết ta là người nào, cũng chẳng có ý nghĩa." Nhiếp Linh Lung đứng tại chỗ, trong tay nắm hờ một con dao găm dính máu.
"Nhiếp gia... Ngươi là con gái của Ngũ trưởng lão dòng chính!"
Tam trưởng lão bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
Năm đó, đại chiến giữa dòng chính và dòng thứ, Ngũ trưởng lão chết trận, con gái của bà ta, lại lưu lạc ở Độc Lập Châu!
Chẳng lẽ, minh chủ là vì thấy Nhiếp Linh Lung này đáng thương, mới mang về Nhiếp gia nuôi dưỡng?
Đến tột cùng là minh chủ nghĩ như thế nào vậy? Không biết Nhiếp Linh Lung là con gái của Ngũ trưởng lão dòng chính sao?
Lúc này, Nhiếp Linh Lung cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì, dao găm trong tay lóe lên hàn quang sáng bóng, tốc độ nhanh đến cực hạn. Lại là ở trong màn đêm đen nhánh này, chỉ dùng mắt thường, đã khó mà thấy rõ.
Dứt lời, Tam trưởng lão tự âm thầm đi ra.
"A, ta tưởng là ai, thì ra là trưởng lão Không Sợ Minh."
Nhiếp Linh Lung nhìn chằm chằm Tam trưởng lão, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười lạnh như băng.
"Tiểu nha đầu, ngươi là do minh chủ chúng ta nhặt về Nhiếp gia từ nhỏ. Nhiếp gia nuôi ngươi lớn khôn trưởng thành, ngươi lại có thể ăn cây táo, rào cây sung, vong ân phụ nghĩa, muốn giết Nhiếp Vô Danh, lại còn định lật đổ toàn bộ Nhiếp gia. Tâm địa ngươi thật là sắt đá!" Tam trưởng lão nhìn Nhiếp Linh Lung, lạnh giọng nói.
"Tâm địa sắt đá?" Nhiếp Linh Lung lườm Tam trưởng lão một cái, lạnh giọng cười nói: "Ta thấy là không hẳn vậy đi? Nghe nói, ngươi ngay cả con trai ruột của mình đều có thể giết! Nói như vậy, tâm địa ngươi so với ta còn sắt đá hơn, không phải sao?"
Tam trưởng lão hừ lạnh một tiếng: "Năm đó minh chủ không có mặt, vì quyền lợi đỉnh cao, hy sinh một đứa con trai không có tình cảm gì thì đã sao? Nhưng đối với người có ân với mình, lão phu cũng sẽ không làm như ngươi vậy."
"Nhìn ra được, người của Không Sợ Minh, thích nhất loại luận điệu nguỵ biện hoang đường." Nhiếp Linh Lung nói.
"Bớt nói nhảm đi, là chính ngươi cùng ta trở về gặp minh chủ, hay là để cho ta cắt đứt tay chân của ngươi, trói ngươi trở về gặp minh chủ?"
Tam trưởng lão lạnh giọng quát lên.
Nhiếp Linh Lung nhìn Tam trưởng lão chằm chằm, cười lạnh không dứt: "Nếu như là Ôn Tử Nhiên của Không Sợ Minh các ngươi, có lẽ còn có mấy phần tư cách cùng ta vui đùa một chút. Về phần những kẻ già yếu bệnh hoạn các ngươi..."
"Muốn chết!"
Nghe Nhiếp Linh Lung gọi mình là “kẻ-già-yếu-bệnh-hoạn”, hàn quang trong mắt Tam trưởng lão lóe lên, cả người như hóa thành một bóng đen, nhanh chóng lao thẳng về phía Nhiếp Linh Lung.
"Đừng nói là ngươi, coi như Nhiếp Vô Ưu thời kỳ đỉnh cao đích thân đến, các ngươi liên thủ, thì lại làm nên trò trống gì?"
Trong lúc Nhiếp Linh Lung nói chuyện, chỉ nghe "ầm" một tiếng, ả ta đã đối chưởng cùng với Tam trưởng lão.
Trong chớp mắt, thanh âm “ầm ầm” như tiếng sấm nổ đầu mùa hạ vang lên bên tai không ngừng.
Mấy vị nhân viên tình báo ngầm của Không Sợ Minh, nhìn Tam trưởng lão và Nhiếp Linh Lung đối chọi gay gắt, trên trán không khỏi toát ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Chiến đấu ở cấp bậc này, bọn họ căn bản không xen tay vào được. Hiện tại đi hỗ trợ, cũng tương đương làm cho Tam trưởng lão thêm loạn...
"Mau gọi người tới tiếp viện!"
Một vị nhân viên tình báo trong số đó mở miệng nói.
"Nơi này là khu vực bên ngoài Độc Lập Châu, đi đâu để điều người bây giờ?"
Nơi này đã không nằm trong phạm vi thuộc về Độc Lập Châu. Chưa nói có thể liên lạc được với người của Không Sợ Minh hay không, coi như là liên lạc được, chạy tới nơi này, phỏng chừng đã là ban ngày.
"Đáng chết! Chỉ sợ là Tam trưởng lão không phải là đối thủ của nữ nhân kia..."
Mấy vị nhân viên tình báo của Không Sợ Minh tiếp tục theo dõi chiến đấu, chân mày không khỏi nhíu chặt.
Vào giờ phút này, hô hấp của Tam trưởng lão đã có chút gấp gáp.
Thân thủ của Nhiếp Linh Lung kia, quá mức linh hoạt, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện. Rất lâu về trước, thật giống như ông đã từng thấy được thân pháp tương tự.
"Ngươi là người của dòng chính?"
Tam trưởng lão nhìn Nhiếp Linh Lung chằm chằm, lạnh giọng quát lên.
Thân pháp dòng chính, phần lớn đều như vậy.
"Người sắp chết, biết ta là người nào, cũng chẳng có ý nghĩa." Nhiếp Linh Lung đứng tại chỗ, trong tay nắm hờ một con dao găm dính máu.
"Nhiếp gia... Ngươi là con gái của Ngũ trưởng lão dòng chính!"
Tam trưởng lão bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
Năm đó, đại chiến giữa dòng chính và dòng thứ, Ngũ trưởng lão chết trận, con gái của bà ta, lại lưu lạc ở Độc Lập Châu!
Chẳng lẽ, minh chủ là vì thấy Nhiếp Linh Lung này đáng thương, mới mang về Nhiếp gia nuôi dưỡng?
Đến tột cùng là minh chủ nghĩ như thế nào vậy? Không biết Nhiếp Linh Lung là con gái của Ngũ trưởng lão dòng chính sao?
Lúc này, Nhiếp Linh Lung cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì, dao găm trong tay lóe lên hàn quang sáng bóng, tốc độ nhanh đến cực hạn. Lại là ở trong màn đêm đen nhánh này, chỉ dùng mắt thường, đã khó mà thấy rõ.
/2489
|