"Thật không nghĩ tới, cái vị ở Nhiếp gia kia, lại là một kẻ giả mạo! Khó trách Nhiếp Vô Ưu của Nhiếp gia trước đây, chưa từng bao giờ trở lại học viện Xích Diễm."
Hôm nay Diệp Oản Oản, đã mang theo gương mặt thật gặp người khác, cũng không hề trang điểm. Không một ai có thể nghĩ ra, Nhiếp Vô Ưu đứng trước mặt bọn họ, là cùng với một người với cô nàng lính đánh thuê Diệp Oản Oản chuyên trang điểm xấu xí lòe loẹt mà họ từng biết.
"Vô Ưu..."
Cung lão nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, mặt đầy kích động đi tới bên cạnh nàng, không nhịn được quan sát từ trên xuống dưới.
"Sư phụ, con đã trở về."
Diệp Oản Oản nhìn Cung lão thật lâu, khẽ mỉm cười.
Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, thần sắc Cung lão khẽ đổi. Thanh âm này... làm sao ông lại thấy quen tai như thế, so với âm thanh của Diệp Oản Oản...
Chỉ bất quá, Cung lão cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức dẫn theo Diệp Oản Oản quay trở vào bên trong học viện Xích Diễm.
Sau hồi lâu cùng Cung lão nói chuyện phiếm, Diệp Oản Oản tạm thời không để lộ ra một thân phận khác của chính mình, mà lại lập tức rời đi, tiến đến phòng viện trưởng.
...
Bên trong phòng làm việc, viện trưởng Xích Diễm đeo kiếng lão, trong tay cầm bút, đang phê duyệt tài liệu cần xử lý gần đây.
"Vô Ưu tham kiến viện trưởng."
Diệp Oản Oản đứng ở bên trong phòng làm việc của viện trưởng, nhìn về phía ông ta, khẽ mỉm cười.
Diệp Oản Oản dứt tiếng, viện trưởng Xích Diễm lập tức ngẩng đầu lên, hướng về Diệp Oản Oản quan sát.
"Ngươi là Vô Ưu?" Viện trưởng Xích Diễm thần sắc kinh ngạc: "Đúng là thiếu nữ dậy thì 18 biến... Không còn vẻ ngây ngô và lạnh lùng ngày trước, thêm vào mấy phần lanh lợi, thiếu chút nữa ta không nhận ra được."
Diệp Oản Oản: "..."
"Viện trưởng, thật ra thì... Tôi muốn hỏi một chút về chuyện điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự..." Diệp Oản Oản đi thẳng vào vấn đề.
Nếu như là Nhiếp Vô Ưu mà nói, tin rằng tại học viện Xích Diễm, hẳn là còn dư lại rất nhiều điểm cống hiến lính đánh thuê mới phải.
Trước Diệp Oản Oản đã hỏi thăm Cung lão, chỉ bất quá, đối với chuyện này, Cung lão cũng không nắm rõ cho lắm. Bất đắc dĩ, Diệp Oản Oản chỉ có thể tới hỏi viện trưởng. Thông thường mà nói, những thành viên có điểm cống hiến tương đối lớn, đều là do viện trưởng tự mình ghi chép giám sát.
"Được lắm, Vô Ưu, ngươi rốt cuộc cũng trở về rồi... Ngươi thiếu học viện Xích Diễm hơn 3 triệu điểm cống hiến, hẳn là chưa quên đấy chứ?"
Viện trưởng Xích Diễm đứng dậy, đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản.
Viện trưởng Xích Diễm vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức.
Cái gì?
Thân phận Nhiếp Vô Ưu của nàng, không chỉ không có một lượng lớn điểm cống hiến, mà lại còn thiếu nợ học viện Xích Diễm hơn 3 triệu điểm?
Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?!
"Vô Ưu, điểm cống hiến còn thiếu năm đó, ngươi còn nhớ sao?"
Thấy Diệp Oản Oản không nói lời nào, viện trưởng Xích Diễm liền vội vàng hỏi.
Diệp Oản Oản: "..." Không nhớ! Không hề nhớ chút nào!
"Vô Ưu?"
Diệp Oản Oản nhìn về phía viện trưởng Xích Diễm: "Viện trưởng, có phải là ngài nhận lầm người rồi hay không, tôi không phải là Nhiếp Vô Ưu..."
"Ngươi không phải là Vô Ưu?" Viện trưởng Xích Diễm nhìn Diệp Oản Oản chằm chằm, thần sắc vạn phần cổ quái.
"Tôi khẳng định không phải là Nhiếp Vô Ưu! Viện trưởng, ngài xem tôi có chỗ nào giống với Nhiếp Vô Ưu cơ chứ...? Ngài nhận lầm người rồi!"
Diệp Oản Oản vội vàng nói.
Còn không đợi viện trưởng Xích Diễm tiếp tục mở miệng, Diệp Oản Oản mặt đầy nghiêm túc: "Quấy rầy rồi, cáo từ!"
"A, ta nhớ rồi, là học viện Xích Diễm còn thiếu Nhiếp Vô Ưu hơn 3 triệu điểm cống hiến vinh dự... Hic, càng già càng hồ đồ rồi." Viện trưởng Xích Diễm lắc đầu một cái.
Diệp Oản Oản mới vừa đi ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng, chợt nghe thấy lời nói này, lập tức lại đi vòng ngược trở lại: "Viện trưởng, tôi là Vô Ưu, tôi trở lại thăm ngài!"
Lúc này, viện trưởng Xích Diễm liếc Diệp Oản Oản một cái: "Không, ngươi không phải!"
"Không không không, viện trưởng đại nhân, tôi là Vô Ưu, tôi thật sự là Nhiếp Vô Ưu mà! Ngài lại nhìn kỹ một chút!" Diệp Oản Oản vội vàng nói.
"Được rồi, vậy ngươi thiếu học viện Xích Diễm hơn 3 triệu điểm cống hiến, khi nào trả vậy?" Viện trưởng Xích Diễm cười híp mắt hỏi.
Diệp Oản Oản: "..." Trời má!!
Hôm nay Diệp Oản Oản, đã mang theo gương mặt thật gặp người khác, cũng không hề trang điểm. Không một ai có thể nghĩ ra, Nhiếp Vô Ưu đứng trước mặt bọn họ, là cùng với một người với cô nàng lính đánh thuê Diệp Oản Oản chuyên trang điểm xấu xí lòe loẹt mà họ từng biết.
"Vô Ưu..."
Cung lão nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, mặt đầy kích động đi tới bên cạnh nàng, không nhịn được quan sát từ trên xuống dưới.
"Sư phụ, con đã trở về."
Diệp Oản Oản nhìn Cung lão thật lâu, khẽ mỉm cười.
Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, thần sắc Cung lão khẽ đổi. Thanh âm này... làm sao ông lại thấy quen tai như thế, so với âm thanh của Diệp Oản Oản...
Chỉ bất quá, Cung lão cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức dẫn theo Diệp Oản Oản quay trở vào bên trong học viện Xích Diễm.
Sau hồi lâu cùng Cung lão nói chuyện phiếm, Diệp Oản Oản tạm thời không để lộ ra một thân phận khác của chính mình, mà lại lập tức rời đi, tiến đến phòng viện trưởng.
...
Bên trong phòng làm việc, viện trưởng Xích Diễm đeo kiếng lão, trong tay cầm bút, đang phê duyệt tài liệu cần xử lý gần đây.
"Vô Ưu tham kiến viện trưởng."
Diệp Oản Oản đứng ở bên trong phòng làm việc của viện trưởng, nhìn về phía ông ta, khẽ mỉm cười.
Diệp Oản Oản dứt tiếng, viện trưởng Xích Diễm lập tức ngẩng đầu lên, hướng về Diệp Oản Oản quan sát.
"Ngươi là Vô Ưu?" Viện trưởng Xích Diễm thần sắc kinh ngạc: "Đúng là thiếu nữ dậy thì 18 biến... Không còn vẻ ngây ngô và lạnh lùng ngày trước, thêm vào mấy phần lanh lợi, thiếu chút nữa ta không nhận ra được."
Diệp Oản Oản: "..."
"Viện trưởng, thật ra thì... Tôi muốn hỏi một chút về chuyện điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự..." Diệp Oản Oản đi thẳng vào vấn đề.
Nếu như là Nhiếp Vô Ưu mà nói, tin rằng tại học viện Xích Diễm, hẳn là còn dư lại rất nhiều điểm cống hiến lính đánh thuê mới phải.
Trước Diệp Oản Oản đã hỏi thăm Cung lão, chỉ bất quá, đối với chuyện này, Cung lão cũng không nắm rõ cho lắm. Bất đắc dĩ, Diệp Oản Oản chỉ có thể tới hỏi viện trưởng. Thông thường mà nói, những thành viên có điểm cống hiến tương đối lớn, đều là do viện trưởng tự mình ghi chép giám sát.
"Được lắm, Vô Ưu, ngươi rốt cuộc cũng trở về rồi... Ngươi thiếu học viện Xích Diễm hơn 3 triệu điểm cống hiến, hẳn là chưa quên đấy chứ?"
Viện trưởng Xích Diễm đứng dậy, đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản.
Viện trưởng Xích Diễm vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức.
Cái gì?
Thân phận Nhiếp Vô Ưu của nàng, không chỉ không có một lượng lớn điểm cống hiến, mà lại còn thiếu nợ học viện Xích Diễm hơn 3 triệu điểm?
Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?!
"Vô Ưu, điểm cống hiến còn thiếu năm đó, ngươi còn nhớ sao?"
Thấy Diệp Oản Oản không nói lời nào, viện trưởng Xích Diễm liền vội vàng hỏi.
Diệp Oản Oản: "..." Không nhớ! Không hề nhớ chút nào!
"Vô Ưu?"
Diệp Oản Oản nhìn về phía viện trưởng Xích Diễm: "Viện trưởng, có phải là ngài nhận lầm người rồi hay không, tôi không phải là Nhiếp Vô Ưu..."
"Ngươi không phải là Vô Ưu?" Viện trưởng Xích Diễm nhìn Diệp Oản Oản chằm chằm, thần sắc vạn phần cổ quái.
"Tôi khẳng định không phải là Nhiếp Vô Ưu! Viện trưởng, ngài xem tôi có chỗ nào giống với Nhiếp Vô Ưu cơ chứ...? Ngài nhận lầm người rồi!"
Diệp Oản Oản vội vàng nói.
Còn không đợi viện trưởng Xích Diễm tiếp tục mở miệng, Diệp Oản Oản mặt đầy nghiêm túc: "Quấy rầy rồi, cáo từ!"
"A, ta nhớ rồi, là học viện Xích Diễm còn thiếu Nhiếp Vô Ưu hơn 3 triệu điểm cống hiến vinh dự... Hic, càng già càng hồ đồ rồi." Viện trưởng Xích Diễm lắc đầu một cái.
Diệp Oản Oản mới vừa đi ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng, chợt nghe thấy lời nói này, lập tức lại đi vòng ngược trở lại: "Viện trưởng, tôi là Vô Ưu, tôi trở lại thăm ngài!"
Lúc này, viện trưởng Xích Diễm liếc Diệp Oản Oản một cái: "Không, ngươi không phải!"
"Không không không, viện trưởng đại nhân, tôi là Vô Ưu, tôi thật sự là Nhiếp Vô Ưu mà! Ngài lại nhìn kỹ một chút!" Diệp Oản Oản vội vàng nói.
"Được rồi, vậy ngươi thiếu học viện Xích Diễm hơn 3 triệu điểm cống hiến, khi nào trả vậy?" Viện trưởng Xích Diễm cười híp mắt hỏi.
Diệp Oản Oản: "..." Trời má!!
/2489
|