(vẫn đang trong hồi ức)
"Không có tiền đồ!" Lão giả tiến lên, dùng tay lau sạch sẽ nước miếng nơi khóe miệng của cô bé.
"Đợi một lát hẵng ăn, nóng lắm đấy!" Thấy bé gái liền định đưa tay, lão giả mắng.
"Ơ..." Cô bé bị ông lão trách mắng, chỉ có thể tiếp tục bồn chồn chờ đợi.
"Ông ngoại, tại sao chúng ta lại không mang theo lương thực dự trữ chứ?" Trong lúc chờ đợi, cô bé có chút ngây ngô nhìn về phía lão giả.
Nghe tiếng, lão giả nhìn chằm chằm cô: "Đợi sau này con lớn lên, sẽ có lúc đối mặt tình huống sinh tồn nơi hoang dã. Đến khi đó, nếu như trên người của con không mang theo lương thực dự trữ thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ con định ở đó chờ chết đói hay sao? Nếu như con có thể học được toàn bộ những kỹ xảo này, coi như đến lúc đó không có đồ ăn, không có nước uống, bất cứ loại tuyệt cảnh nào, con đều có thể ung dung đối mặt, biết chưa?"
"Ông ngoại, Vô Ưu hiểu được rồi." Cô bé thật giống như đã hiểu, gật đầu một cái.
"Ăn đi." Lão giả đưa nguyên con thỏ đã được nướng chín cho cô bé.
"Ông ngoại, cả một ngày ngoại cũng chưa ăn gì, ông ngoại ăn đi!" Cô bé nói.
"Mau ăn, ta không đói bụng." Dường như ông lão cũng không được kiên nhẫn cho lắm.
Nghe lão giả nói không đói bụng, cô bé nhìn chằm chằm con thỏ hoang, lần nữa nước miếng lại chảy ra. Cô đem thỏ hoang đặt ở trước mũi ngửi một cái, chợt cắn một nhát.
Tất cả xương của con thỏ đều đã bị ông lão lấy ra, cô bé ăn rất là dễ dàng.
"Ông ngoại, con ăn no rồi."
Chỉ chốc lát sau, cô bé nói với ông lão.
"Ừ..."
Ông lão nhìn con thỏ hoang còn dư lại gần nửa, yên lặng nhặt lên, từng miếng từng miếng một, ăn sạch toàn bộ.
...
Đêm khuya, trong sơn động.
Ngoài động, tuyết không lớn lắm, nhưng cũng không hề nhỏ. Bên trong động, một đống lửa sáng ngời mà ấm áp. Cô bé ngồi bên cạnh đống lửa, cũng không cảm thấy giá rét.
Ngay tại thời điểm cơn buồn ngủ của cô kéo đến, lại nghe thấy, thật giống như ở bên ngoài sơn động, phát ra tiếng kêu cứu yếu ớt, hơn nữa còn truyền tới tiếng sói tru vang vọng.
Gần như trong nháy mắt, bé gái liền tỉnh giấc.
"Ông ngoại, thật giống như có người." Nhìn ông lão nhắm chặt hai mắt, cô bé thận trọng nói.
Nhưng mà, lão giả cũng không có bất kỳ động tác gì, thật giống như đã ngủ thiếp đi.
Tiếng kêu cứu càng ngày càng rõ ràng, bé gái cuối cùng cũng lấy can đảm, từng bước từng bước một đi ra ngoài sơn động.
"Cứu mạng..."
Bên ngoài sơn động, một đứa bé trai thở hồng hộc, mặt đầy kinh hoàng, nơi khóe mắt còn đang chảy máu tươi, mơ hồ có thể thấy được một vết sẹo nhìn thấy mà giật mình, tựa hồ là thương tích do móng vuốt sắc bén gây ra.
Thằng bé nằm trên mặt đất, dùng cả tay chân, nhanh chóng di chuyển về phía sau.
Nhưng mà, chẳng qua là một đứa bé, làm sao có thể so sánh cùng tốc độ của dã thú?
Cơ hồ chỉ trong khoảnh khắc, con sói hoang toàn thân trắng như tuyết, răng nanh dài sắc kia, gào thét nhào thẳng về phía thằng bé.
Sắc mặt thằng bé trắng bệch, tràn đầy tuyệt vọng, nhưng trong miệng vẫn theo bản năng kêu cứu mạng.
Bỗng nhiên trong lúc đó, một vệt ánh sáng hiện lên, nhiệt độ nóng bỏng phảng phất như làm cho băng tuyết tan chảy.
Trong tay bé gái nắm chặt thanh củi còn đang hừng hực cháy, một đường chạy tới bên cạnh thằng bé, huơ huơ nhành củi về phía con sói hoang.
Giờ phút này, khuôn mặt cô bé đầy khẩn trương, nhưng trong đầu lại hồi tưởng lại điều ông ngoại từng nói qua, sói sợ nhất chính là lửa.
Thằng bé kinh ngạc nhìn chăm chú cô bé chỉ lớn hơn mình một chút ở trước mặt này.
Cô bé này thật giống như từ trên trời hạ xuống. Bóng lưng không sợ hãi kia, làm cho người ta mê đắm trong một cảm giác thật an toàn ấm áp.
Sói hoang nhìn chằm chằm cô bé, cái đuôi rũ thấp, trong đôi mắt thú tràn đầy hàn quang, cặp răng nanh đủ để xé rách hết thảy, làm cho người ta run rẩy sợ hãi.
Giờ phút này, sói hoang hướng về phía cô bé thấp giọng gào rú.
"Ông ngoại, con sợ..."
Gương mặt bé bỏng của cô bé đầy khẩn trương, bất ngờ nhìn về phía sơn động. Thời khắc này, cô bé có chút hối hận, tại sao không đánh thức ông ngoại, mà lại một thân một mình chạy ra.
"Không có tiền đồ!" Lão giả tiến lên, dùng tay lau sạch sẽ nước miếng nơi khóe miệng của cô bé.
"Đợi một lát hẵng ăn, nóng lắm đấy!" Thấy bé gái liền định đưa tay, lão giả mắng.
"Ơ..." Cô bé bị ông lão trách mắng, chỉ có thể tiếp tục bồn chồn chờ đợi.
"Ông ngoại, tại sao chúng ta lại không mang theo lương thực dự trữ chứ?" Trong lúc chờ đợi, cô bé có chút ngây ngô nhìn về phía lão giả.
Nghe tiếng, lão giả nhìn chằm chằm cô: "Đợi sau này con lớn lên, sẽ có lúc đối mặt tình huống sinh tồn nơi hoang dã. Đến khi đó, nếu như trên người của con không mang theo lương thực dự trữ thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ con định ở đó chờ chết đói hay sao? Nếu như con có thể học được toàn bộ những kỹ xảo này, coi như đến lúc đó không có đồ ăn, không có nước uống, bất cứ loại tuyệt cảnh nào, con đều có thể ung dung đối mặt, biết chưa?"
"Ông ngoại, Vô Ưu hiểu được rồi." Cô bé thật giống như đã hiểu, gật đầu một cái.
"Ăn đi." Lão giả đưa nguyên con thỏ đã được nướng chín cho cô bé.
"Ông ngoại, cả một ngày ngoại cũng chưa ăn gì, ông ngoại ăn đi!" Cô bé nói.
"Mau ăn, ta không đói bụng." Dường như ông lão cũng không được kiên nhẫn cho lắm.
Nghe lão giả nói không đói bụng, cô bé nhìn chằm chằm con thỏ hoang, lần nữa nước miếng lại chảy ra. Cô đem thỏ hoang đặt ở trước mũi ngửi một cái, chợt cắn một nhát.
Tất cả xương của con thỏ đều đã bị ông lão lấy ra, cô bé ăn rất là dễ dàng.
"Ông ngoại, con ăn no rồi."
Chỉ chốc lát sau, cô bé nói với ông lão.
"Ừ..."
Ông lão nhìn con thỏ hoang còn dư lại gần nửa, yên lặng nhặt lên, từng miếng từng miếng một, ăn sạch toàn bộ.
...
Đêm khuya, trong sơn động.
Ngoài động, tuyết không lớn lắm, nhưng cũng không hề nhỏ. Bên trong động, một đống lửa sáng ngời mà ấm áp. Cô bé ngồi bên cạnh đống lửa, cũng không cảm thấy giá rét.
Ngay tại thời điểm cơn buồn ngủ của cô kéo đến, lại nghe thấy, thật giống như ở bên ngoài sơn động, phát ra tiếng kêu cứu yếu ớt, hơn nữa còn truyền tới tiếng sói tru vang vọng.
Gần như trong nháy mắt, bé gái liền tỉnh giấc.
"Ông ngoại, thật giống như có người." Nhìn ông lão nhắm chặt hai mắt, cô bé thận trọng nói.
Nhưng mà, lão giả cũng không có bất kỳ động tác gì, thật giống như đã ngủ thiếp đi.
Tiếng kêu cứu càng ngày càng rõ ràng, bé gái cuối cùng cũng lấy can đảm, từng bước từng bước một đi ra ngoài sơn động.
"Cứu mạng..."
Bên ngoài sơn động, một đứa bé trai thở hồng hộc, mặt đầy kinh hoàng, nơi khóe mắt còn đang chảy máu tươi, mơ hồ có thể thấy được một vết sẹo nhìn thấy mà giật mình, tựa hồ là thương tích do móng vuốt sắc bén gây ra.
Thằng bé nằm trên mặt đất, dùng cả tay chân, nhanh chóng di chuyển về phía sau.
Nhưng mà, chẳng qua là một đứa bé, làm sao có thể so sánh cùng tốc độ của dã thú?
Cơ hồ chỉ trong khoảnh khắc, con sói hoang toàn thân trắng như tuyết, răng nanh dài sắc kia, gào thét nhào thẳng về phía thằng bé.
Sắc mặt thằng bé trắng bệch, tràn đầy tuyệt vọng, nhưng trong miệng vẫn theo bản năng kêu cứu mạng.
Bỗng nhiên trong lúc đó, một vệt ánh sáng hiện lên, nhiệt độ nóng bỏng phảng phất như làm cho băng tuyết tan chảy.
Trong tay bé gái nắm chặt thanh củi còn đang hừng hực cháy, một đường chạy tới bên cạnh thằng bé, huơ huơ nhành củi về phía con sói hoang.
Giờ phút này, khuôn mặt cô bé đầy khẩn trương, nhưng trong đầu lại hồi tưởng lại điều ông ngoại từng nói qua, sói sợ nhất chính là lửa.
Thằng bé kinh ngạc nhìn chăm chú cô bé chỉ lớn hơn mình một chút ở trước mặt này.
Cô bé này thật giống như từ trên trời hạ xuống. Bóng lưng không sợ hãi kia, làm cho người ta mê đắm trong một cảm giác thật an toàn ấm áp.
Sói hoang nhìn chằm chằm cô bé, cái đuôi rũ thấp, trong đôi mắt thú tràn đầy hàn quang, cặp răng nanh đủ để xé rách hết thảy, làm cho người ta run rẩy sợ hãi.
Giờ phút này, sói hoang hướng về phía cô bé thấp giọng gào rú.
"Ông ngoại, con sợ..."
Gương mặt bé bỏng của cô bé đầy khẩn trương, bất ngờ nhìn về phía sơn động. Thời khắc này, cô bé có chút hối hận, tại sao không đánh thức ông ngoại, mà lại một thân một mình chạy ra.
/2489
|