Diệp Oản Oản tức giận lầu bầu, "Cho nên, không cho phép anh lại tự coi nhẹ mình! Anh cũng không cần so sánh cùng bất luận kẻ nào, anh chính là anh! Lại nói, tin đồn về em cũng không hay ho hơn anh là bao kia mà? Hai chúng ta rõ ràng là quạ đen trong miệng thiên hạ! Thật không biết những thứ lo lắng này của anh là tới từ đâu!
Anh này, mỗi một ngày không có việc gì liền sản xuất giấm, rồi tự dìm mình vào! Tật xấu này anh có thể sửa đổi không vậy?"
Diệp Oản Oản nói xong, lại thở dài, nâng cằm lên, nhìn chăm chú người đàn ông trước mắt, rờ lấy khóe môi, xua tay một cái rồi nói, "Tính toán một chút, không cần thay đổi đâu, bộ dáng uống giấm của anh, em cũng siêu thích!"
Tư Dạ Hàn nhìn Diệp Oản Oản rất lâu, như là muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng ngay cả một câu cũng không thể nói ra khỏi miệng.
"Còn nhớ hòn đảo lần trước anh nói với em không?"
Chỉ chốc lát sau, Tư Dạ Hàn nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng nói.
Tư Dạ Hàn vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản liền sững cả người.
Hòn đảo lần trước?
Giờ phút này, Diệp Oản Oản ngoẹo đầu, lâm vào trầm tư.
"Biết biết..."
Diệp Oản Oản chợt nhớ tới, trước Tư Dạ Hàn có nhắc tới một hòn đảo, tựa như là có người canh giữ. Những vị đại lão có danh tiếng tại Độc Lập Châu mất tích trước đó, có lẽ có khả năng bị nhốt ở bên trên hòn đảo này.
"Mấy ngày nay, A Tu La đã điều tra cẩn thận."
Tư Dạ Hàn mở miệng nói.
Diệp Oản Oản trong nháy mắt cảm thấy hứng thú: "Sau đó thì sao?"
Đám người Kỷ Tu Nhiễm, đều đã mất tích thời gian rất lâu, càng sớm tìm được càng tốt. Nếu không, mỗi một ngày đều sẽ có thêm rất nhiều nhân tố không xác định, bọn họ cũng sẽ càng thêm nguy hiểm.
"Số người phụ trách canh giữ ngoài đảo khá nhiều. Trừ phi cưỡng chế tấn công lên đảo, nếu không rất khó điều tra rõ."
Tư Dạ Hàn nói.
Nguyên bản, anh dự định sau khi điều tra rõ mọi chuyện, sẽ suy nghĩ thêm có nên để cho Diệp Oản Oản biết được hay không.
Nhưng, chuyện này, Diệp Oản Oản có quyền biết! Không chỉ riêng bởi vì lời cam kết ban đầu của nàng, mà còn bởi vì, người đàn ông kia, có thể cũng ở trên đảo.
"Có nhiều người như vậy sao, ngay cả A Tu La đều không cách nào tiếp cận?" Diệp Oản Oản nhìn Tư Dạ Hàn, trợn trừng mắt.
Nghe tiếng, Tư Dạ Hàn mặt không đổi sắc đáp: "Rất nhiều."
Nói chung cũng không phải là A Tu La không có cách nào tiếp cận, nhưng một khi tiếp cận, nhất định sẽ bị thế lực phụ trách canh giữ hòn đảo kia phát hiện.
Trên đảo có chuyện gì, có nhốt những người mất tích trước đó hay không, trước mắt tạm thời là một điều không thể đoán được.
Nếu như hòn đảo kia thật sự có trọng binh canh giữ, thật lẻn vào trong, tùy tiện tiếp cận, không chỉ không cách nào cứu người, ngược lại sẽ bứt dây động rừng. Thậm chí, có thể sẽ khiến cho những người bị nhốt kia lâm vào nguy hiểm.
Tư Dạ Hàn ung dung thản nhiên nhìn Diệp Oản Oản một cái. Nếu như, trên đảo không có Kỷ Tu Nhiễm, có lẽ anh cũng sẽ không quan tâm đến sự an toàn của đám người dưng kia. Nhưng mà, Kỷ Tu Nhiễm có khả năng bị nhốt bên trên hòn đảo này.
Tư Dạ Hàn cũng không muốn bởi vì chính mình, mà khiến cho Kỷ Tu Nhiễm càng thêm bị động và nguy hiểm.
"Vậy phải làm gì...?" Chân mày Diệp Oản Oản khẽ nhíu lại, chìm vào trong trầm tư.
Tư Dạ Hàn nhìn Diệp Oản Oản rất lâu, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: "Chuyện này, em không cần quan tâm, anh sẽ xử lý."
Tư Dạ Hàn vừa dứt tiếng, ánh mắt Diệp Oản Oản liền rơi vào trên người Tư Dạ Hàn: "Anh dự định xử lý như thế nào?"
Diệp Oản Oản cũng không muốn để cho Tư Dạ Hàn bởi vì chuyện này mà gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Nếu không, nàng tình nguyện tự mình xử lý.
"Oản Oản."
Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Nếu như, Kỷ Tu Nhiễm còn sống, anh sẽ cứu hắn ra."
Đương nhiên, người phải còn sống! Chỉ có người sống, mới có thể được gọi là “cứu”.
Anh này, mỗi một ngày không có việc gì liền sản xuất giấm, rồi tự dìm mình vào! Tật xấu này anh có thể sửa đổi không vậy?"
Diệp Oản Oản nói xong, lại thở dài, nâng cằm lên, nhìn chăm chú người đàn ông trước mắt, rờ lấy khóe môi, xua tay một cái rồi nói, "Tính toán một chút, không cần thay đổi đâu, bộ dáng uống giấm của anh, em cũng siêu thích!"
Tư Dạ Hàn nhìn Diệp Oản Oản rất lâu, như là muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng ngay cả một câu cũng không thể nói ra khỏi miệng.
"Còn nhớ hòn đảo lần trước anh nói với em không?"
Chỉ chốc lát sau, Tư Dạ Hàn nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng nói.
Tư Dạ Hàn vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản liền sững cả người.
Hòn đảo lần trước?
Giờ phút này, Diệp Oản Oản ngoẹo đầu, lâm vào trầm tư.
"Biết biết..."
Diệp Oản Oản chợt nhớ tới, trước Tư Dạ Hàn có nhắc tới một hòn đảo, tựa như là có người canh giữ. Những vị đại lão có danh tiếng tại Độc Lập Châu mất tích trước đó, có lẽ có khả năng bị nhốt ở bên trên hòn đảo này.
"Mấy ngày nay, A Tu La đã điều tra cẩn thận."
Tư Dạ Hàn mở miệng nói.
Diệp Oản Oản trong nháy mắt cảm thấy hứng thú: "Sau đó thì sao?"
Đám người Kỷ Tu Nhiễm, đều đã mất tích thời gian rất lâu, càng sớm tìm được càng tốt. Nếu không, mỗi một ngày đều sẽ có thêm rất nhiều nhân tố không xác định, bọn họ cũng sẽ càng thêm nguy hiểm.
"Số người phụ trách canh giữ ngoài đảo khá nhiều. Trừ phi cưỡng chế tấn công lên đảo, nếu không rất khó điều tra rõ."
Tư Dạ Hàn nói.
Nguyên bản, anh dự định sau khi điều tra rõ mọi chuyện, sẽ suy nghĩ thêm có nên để cho Diệp Oản Oản biết được hay không.
Nhưng, chuyện này, Diệp Oản Oản có quyền biết! Không chỉ riêng bởi vì lời cam kết ban đầu của nàng, mà còn bởi vì, người đàn ông kia, có thể cũng ở trên đảo.
"Có nhiều người như vậy sao, ngay cả A Tu La đều không cách nào tiếp cận?" Diệp Oản Oản nhìn Tư Dạ Hàn, trợn trừng mắt.
Nghe tiếng, Tư Dạ Hàn mặt không đổi sắc đáp: "Rất nhiều."
Nói chung cũng không phải là A Tu La không có cách nào tiếp cận, nhưng một khi tiếp cận, nhất định sẽ bị thế lực phụ trách canh giữ hòn đảo kia phát hiện.
Trên đảo có chuyện gì, có nhốt những người mất tích trước đó hay không, trước mắt tạm thời là một điều không thể đoán được.
Nếu như hòn đảo kia thật sự có trọng binh canh giữ, thật lẻn vào trong, tùy tiện tiếp cận, không chỉ không cách nào cứu người, ngược lại sẽ bứt dây động rừng. Thậm chí, có thể sẽ khiến cho những người bị nhốt kia lâm vào nguy hiểm.
Tư Dạ Hàn ung dung thản nhiên nhìn Diệp Oản Oản một cái. Nếu như, trên đảo không có Kỷ Tu Nhiễm, có lẽ anh cũng sẽ không quan tâm đến sự an toàn của đám người dưng kia. Nhưng mà, Kỷ Tu Nhiễm có khả năng bị nhốt bên trên hòn đảo này.
Tư Dạ Hàn cũng không muốn bởi vì chính mình, mà khiến cho Kỷ Tu Nhiễm càng thêm bị động và nguy hiểm.
"Vậy phải làm gì...?" Chân mày Diệp Oản Oản khẽ nhíu lại, chìm vào trong trầm tư.
Tư Dạ Hàn nhìn Diệp Oản Oản rất lâu, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: "Chuyện này, em không cần quan tâm, anh sẽ xử lý."
Tư Dạ Hàn vừa dứt tiếng, ánh mắt Diệp Oản Oản liền rơi vào trên người Tư Dạ Hàn: "Anh dự định xử lý như thế nào?"
Diệp Oản Oản cũng không muốn để cho Tư Dạ Hàn bởi vì chuyện này mà gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Nếu không, nàng tình nguyện tự mình xử lý.
"Oản Oản."
Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Nếu như, Kỷ Tu Nhiễm còn sống, anh sẽ cứu hắn ra."
Đương nhiên, người phải còn sống! Chỉ có người sống, mới có thể được gọi là “cứu”.
/2489
|