Đệt! Lời thoại của tên khốn này sao lại hư cấu như vậy? Nói cứ như thể nàng là một tên cặn bã nam...
Diệp Oản Oản theo bản năng mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng nào còn có thể thấy được bóng người nào.
Không thể không nói, Viên Tiêu này, thật sự là tới vô ảnh đi vô tung. Chung quanh nơi này đã sớm được Dịch Linh Quân an bài rất nhiều thủ vệ và tai mắt, nhưng kết quả vẫn để cho Viên Tiêu nghênh ngang xông vào.
Nguyên bản, Diệp Oản Oản còn suy nghĩ đắn đo, những thủ vệ và tai mắt này, có khi nào có người của Tần hội phó ở trong hay không, cho nên nhìn thấy Viên Tiêu cũng làm bộ như không nhìn thấy? Nhưng mà nghĩ lại, lại cảm thấy không quá có khả năng. Những người này đều là Dịch Linh Quân tự mình chọn lựa, không có khả năng có quan hệ gì cùng Tần hội phó.
Sau khi Viên Tiêu đi, Diệp Oản Oản lập tức dính lấy Tư Dạ Hàn, "Hí hí, Bảo Bảo thấy em ngoan ngoãn không, hoa đào tới em đều tự mình bóp!"
Giờ phút này, ý lạnh nơi đáy mắt Tư Dạ Hàn toàn bộ đều đã hóa thành sắc màu ấm, trong ánh mắt tràn đầy sự không đồng ý: "Sau này đừng nói mình như vậy!"
Diệp Oản Oản lập tức đáp, "Vậy có là gì, anh vui vẻ là được rồi nha!"
Lâm Khuyết yếu ớt lầm bầm: "Thật ra thì tôi cảm thấy những gì cô ấy nói đều là sự thật, là nhận thức của Cửu ca đối với Cửu tẩu có sai lầm thì có..."
Tư Dạ Hàn lạnh nhạt lườm Lâm Khuyết, Lâm Khuyết lập tức ngậm miệng!! Vâng vâng vâng, vợ anh tốt nhất, vợ anh là thuần khiết ngây thơ nhất, vợ anh là tiểu thiên sứ thiện lương nhất thế giới!
Sau khi ngồi xuống, Diệp Oản Oản bắt đầu giải thích với Tư Dạ Hàn, "Tối nay có người phái sát thủ ám sát em đó nha! Kết quả sát thủ kia nhận một cuộc điện thoại, lại là anh em gọi tới. Sau đó em mới phát hiện sát thủ này người quen cũ của em trước đây, là một người đồng đội của anh em, gọi là Viên Tiêu..."
Lâm Khuyết nghe vậy, có chút kinh ngạc, "Có người phái sát thủ ám sát cô? Hiện tại cô đang là Dịch Vân Mạc đấy! Ai gan to như vậy?"
Diệp Oản Oản nói: "Vấn đề này, Viên Tiêu không nói. Bọn họ có quy củ, không thể tiết lộ tin tức người thuê. Bất quá trong thông tin anh ta tiết lộ, cơ bản cũng có thể đoán được là ai."
"Tần Tung..." Tư Dạ Hàn nói thẳng ra một cái tên, "Bất quá, hắn sẽ không trực tiếp ra mặt, mà kẻ có khả năng thay thế hắn làm chuyện này nhất, là Ân Hành."
Diệp Oản Oản lập tức mặt đầy sùng bái, "Bảo Bảo anh thật là quá cơ trí! Em còn chưa nói gì cả, anh đã đoán ra được toàn bộ."
Thấy sắc mặt Tư Dạ Hàn khó coi, Diệp Oản Oản vội lên tiếng trấn an, "Bảo Bảo đừng lo lắng, không phải là em đây không có việc gì sao? Thật ra thì Tần hội phó bên kia không đáng sợ, dầu gì còn có Dịch Linh Quân chống lưng đây. Hơn nữa nói chung cái thân phận này của em cũng là giả, tùy thời có thể tìm một cơ hội thích hợp thoát ra, cho nên sẽ không có nguy hiểm..."
Người thật sự khiến nàng lo lắng, vẫn là Ân Duyệt Dung.
Lần trước sau khi cố gắng vạch trần nàng thất bại, Ân Duyệt Dung vẫn không có động tĩnh gì. Nhưng nàng có trực giác, chắc chắn Ân Duyệt Dung sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tư Dạ Hàn cũng biết Diệp Oản Oản nói không sai, chẳng qua là anh không muốn để xảy ra bất kỳ nguy hiểm gì.
"Bắt đầu từ tối nay, anh đều sẽ qua nơi này bồi em." Tư Dạ Hàn nói.
Diệp Oản Oản nghe vậy nhất thời sững sờ, con ngươi sáng rực lên, gật đầu như giã tỏi, "Có thật không? Được được được!"
Vạn vạn không ngờ tới, nàng lại sẽ có thể nhân họa đắc phúc.
Bất quá... Nếu như Tư Dạ Hàn qua đây bồi nàng, nàng nhất định phải dặn dò quản gia thật kỹ, trông chừng cho tốt, muôn ngàn lần không thể để xảy ra chuyện tương tự đêm nay một lần nào nữa.
"Tam trưởng lão bên kia đừng lo lắng, ông ấy đã được thả rồi." Tư Dạ Hàn thông báo.
Diệp Oản Oản: "Vậy thì tốt..."
Xem bộ dáng là bởi vì Tam trưởng lão đã không còn giá trị lợi dụng, cộng thêm áp lực từ Tư Dạ Hàn bên này, cho nên Ân Duyệt Dung đã thả người.
Diệp Oản Oản theo bản năng mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng nào còn có thể thấy được bóng người nào.
Không thể không nói, Viên Tiêu này, thật sự là tới vô ảnh đi vô tung. Chung quanh nơi này đã sớm được Dịch Linh Quân an bài rất nhiều thủ vệ và tai mắt, nhưng kết quả vẫn để cho Viên Tiêu nghênh ngang xông vào.
Nguyên bản, Diệp Oản Oản còn suy nghĩ đắn đo, những thủ vệ và tai mắt này, có khi nào có người của Tần hội phó ở trong hay không, cho nên nhìn thấy Viên Tiêu cũng làm bộ như không nhìn thấy? Nhưng mà nghĩ lại, lại cảm thấy không quá có khả năng. Những người này đều là Dịch Linh Quân tự mình chọn lựa, không có khả năng có quan hệ gì cùng Tần hội phó.
Sau khi Viên Tiêu đi, Diệp Oản Oản lập tức dính lấy Tư Dạ Hàn, "Hí hí, Bảo Bảo thấy em ngoan ngoãn không, hoa đào tới em đều tự mình bóp!"
Giờ phút này, ý lạnh nơi đáy mắt Tư Dạ Hàn toàn bộ đều đã hóa thành sắc màu ấm, trong ánh mắt tràn đầy sự không đồng ý: "Sau này đừng nói mình như vậy!"
Diệp Oản Oản lập tức đáp, "Vậy có là gì, anh vui vẻ là được rồi nha!"
Lâm Khuyết yếu ớt lầm bầm: "Thật ra thì tôi cảm thấy những gì cô ấy nói đều là sự thật, là nhận thức của Cửu ca đối với Cửu tẩu có sai lầm thì có..."
Tư Dạ Hàn lạnh nhạt lườm Lâm Khuyết, Lâm Khuyết lập tức ngậm miệng!! Vâng vâng vâng, vợ anh tốt nhất, vợ anh là thuần khiết ngây thơ nhất, vợ anh là tiểu thiên sứ thiện lương nhất thế giới!
Sau khi ngồi xuống, Diệp Oản Oản bắt đầu giải thích với Tư Dạ Hàn, "Tối nay có người phái sát thủ ám sát em đó nha! Kết quả sát thủ kia nhận một cuộc điện thoại, lại là anh em gọi tới. Sau đó em mới phát hiện sát thủ này người quen cũ của em trước đây, là một người đồng đội của anh em, gọi là Viên Tiêu..."
Lâm Khuyết nghe vậy, có chút kinh ngạc, "Có người phái sát thủ ám sát cô? Hiện tại cô đang là Dịch Vân Mạc đấy! Ai gan to như vậy?"
Diệp Oản Oản nói: "Vấn đề này, Viên Tiêu không nói. Bọn họ có quy củ, không thể tiết lộ tin tức người thuê. Bất quá trong thông tin anh ta tiết lộ, cơ bản cũng có thể đoán được là ai."
"Tần Tung..." Tư Dạ Hàn nói thẳng ra một cái tên, "Bất quá, hắn sẽ không trực tiếp ra mặt, mà kẻ có khả năng thay thế hắn làm chuyện này nhất, là Ân Hành."
Diệp Oản Oản lập tức mặt đầy sùng bái, "Bảo Bảo anh thật là quá cơ trí! Em còn chưa nói gì cả, anh đã đoán ra được toàn bộ."
Thấy sắc mặt Tư Dạ Hàn khó coi, Diệp Oản Oản vội lên tiếng trấn an, "Bảo Bảo đừng lo lắng, không phải là em đây không có việc gì sao? Thật ra thì Tần hội phó bên kia không đáng sợ, dầu gì còn có Dịch Linh Quân chống lưng đây. Hơn nữa nói chung cái thân phận này của em cũng là giả, tùy thời có thể tìm một cơ hội thích hợp thoát ra, cho nên sẽ không có nguy hiểm..."
Người thật sự khiến nàng lo lắng, vẫn là Ân Duyệt Dung.
Lần trước sau khi cố gắng vạch trần nàng thất bại, Ân Duyệt Dung vẫn không có động tĩnh gì. Nhưng nàng có trực giác, chắc chắn Ân Duyệt Dung sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tư Dạ Hàn cũng biết Diệp Oản Oản nói không sai, chẳng qua là anh không muốn để xảy ra bất kỳ nguy hiểm gì.
"Bắt đầu từ tối nay, anh đều sẽ qua nơi này bồi em." Tư Dạ Hàn nói.
Diệp Oản Oản nghe vậy nhất thời sững sờ, con ngươi sáng rực lên, gật đầu như giã tỏi, "Có thật không? Được được được!"
Vạn vạn không ngờ tới, nàng lại sẽ có thể nhân họa đắc phúc.
Bất quá... Nếu như Tư Dạ Hàn qua đây bồi nàng, nàng nhất định phải dặn dò quản gia thật kỹ, trông chừng cho tốt, muôn ngàn lần không thể để xảy ra chuyện tương tự đêm nay một lần nào nữa.
"Tam trưởng lão bên kia đừng lo lắng, ông ấy đã được thả rồi." Tư Dạ Hàn thông báo.
Diệp Oản Oản: "Vậy thì tốt..."
Xem bộ dáng là bởi vì Tam trưởng lão đã không còn giá trị lợi dụng, cộng thêm áp lực từ Tư Dạ Hàn bên này, cho nên Ân Duyệt Dung đã thả người.
/2489
|