"Nhân số đối phương đông đảo, lại đều là cao thủ, sợ rằng người của chúng ta không cản được bao lâu!" Hộ vệ lo lắng báo cáo.
Kiều Mẫu sắc mặt lạnh lùng, "Lập tức dẫn tôi tới! Tôi ngược lại muốn nhìn một chút, người nào chán sống như vậy!"
Hộ vệ nuốt nước miếng, cẩn thận từng li từng tí trả lời, "Kiều Mẫu, tôi thấy người cầm đầu, dường như... dường như là Đại thiếu gia..."
Kiều Mẫu nhất thời sửng sốt, "Cậu bảo sao?"
Hộ vệ: "Là Đại thiếu gia, bên cạnh còn có một người phụ nữ dung mạo rất đẹp..."
Đại thiếu gia và Nhị tiểu thư Nhiếp gia?
Dù thế nào Kiều Mẫu cũng không thể ngờ, với sự trầm tĩnh của Đại thiếu gia, lại sẽ có thể dùng phương pháp thô bạo, trực tiếp đánh tới cửa để đoạt người.
Bất quá, cũng khó trách! Vì bà vẫn luôn ở Vạn Mai sơn trang, cho nên biết được thật ra thì Ân Duyệt Dung đối đãi với tiểu thiếu gia rất tốt. Nhưng người ngoài lại sẽ không cho là như thế.
Nhất là Đại thiếu gia, không biết nghĩ như thế nào về phu nhân, dĩ nhiên là lòng như lửa đốt! Đại thiếu gia hiểu phu nhân rất rõ, biết đàm phán với phu nhân không có bất kỳ tác dụng nào, cũng chỉ còn lại có một con đường xông vào như vậy mà thôi.
Ngay tại thời điểm Kiều Mẫu và hộ vệ còn đang trao đổi, Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản, còn có Lâm Khuyết, Du Thiệu đã dẫn đầu từ cửa trước tiến vào hậu hoa viên.
Lâm Khuyết nói: "Cửu ca, Cửu tẩu, chúng ta chia nhau đi tìm đi!"Diệp Oản Oản gật đầu: "Được."
Nói xong, bốn người đang định chia nhau đi tìm người, lúc này, từ phương hướng phòng ăn đột nhiên có một âm thanh truyền tới ——
"Mẹ!!!"
Đường Đường?
Diệp Oản Oản không cách nào tin được xoay người lại, sau đó liền nhìn thấy một cậu nhóc mặc một chiếc áo ấm nhung bông xù thật dày, giống như một quả cầu tuyết tí hon đang nhanh chóng chạy về phía nàng.
"Đường Đường!!!"
Diệp Oản Oản nhanh chóng tiến lên, ôm thật chặt cậu bé ở trong lòng.
"Mẹ, Đường Đường rất rất rất nhớ mẹ!"
"Thật xin lỗi... xin lỗi con... đến bây giờ mẹ mới đến..."
Tư Dạ Hàn cũng bước nhanh về phía trước, nhìn thấy cậu bé bình an, nếp nhăn vì lo lắng giữa hai hàng chân mày cũng giãn ra được mấy phần.
Lâm Khuyết và Du Thiệu cũng chạy thật nhanh tới. Hai người cũng đều cảm thấy bất ngờ. Bọn họ âm thầm trù tính cả nửa ngày, vốn cho là khẳng định Đường Đường đã bị bắt giam tại Vạn Mai sơn trang, ít gì cũng phải trong một hầm giam nghiêm mật dưới lòng đất.
Vì thế bọn họ dành hẳn mấy ngày nghiên cứu cách phá khóa, phá tan hầm giam, cứu lấy cậu bé! Ai ngờ đâu, sau khi chạy tới, chỉ mới bước vào sân sau, liền thấy được cậu nhóc bình an vô sự.
"Bảo bối, con thế nào rồi?" Diệp Oản Oản kiểm tra tỉ mỉ cậu bé từ trên xuống dưới, xác định trên người nhóc không có bất kỳ vết thương nào.
Hơn nữa từ sắc mặt và biểu cảm của Đường Đường mà xem, không có chút bộ dáng hoảng sợ nào. Nếu như nói có điểm bất thường...
... thì chính là trên người nhóc có thêm hơi nhiều đồ ấm thì phải?
Đến bây giờ quả thật Lâm Khuyết còn có chút không dám tin, "Tôi nhổ vào, thế này có phải là quá dễ dàng rồi hay không? Sẽ không phải là có bẫy chứ?"
Cũng không thể trách Lâm Khuyết nghĩ như vậy, gương mặt Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản cũng đầy cảnh giác.
"Vẫn nên cẩn thận thì hơn!" Diệp Oản Oản nắm lấy bàn tay của cậu bé, đem Đường Đường vững vàng che chở ở trong ngực.
Du Thiệu mặt đầy nghiêm túc, "Chỉ sợ Quản lý Ân đang muốn thả lưới một mẻ tóm gọn, chúng ta đi vào dễ dàng, sợ rằng đi ra ngoài sẽ rất khó khăn!"
Diệp Oản Oản còn đang quan tâm hỏi thăm Đường Đường, "Bảo bối, thân thể con có chỗ nào không thoải mái không?"
Đường Đường bảo bối lắc đầu một cái, "Không có nha, Đường Đường rất tốt, chỉ là..."
Diệp Oản Oản nhất thời mặt đầy khẩn trương: "Chỉ là cái gì?"
Đường Đường: "Chỉ là có chút hơi nóng."
Chỉ thấy gương mặt của cậu bé đỏ bừng, có thể là bởi vì mới vừa chạy nhanh, trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi mịn.
Kiều Mẫu sắc mặt lạnh lùng, "Lập tức dẫn tôi tới! Tôi ngược lại muốn nhìn một chút, người nào chán sống như vậy!"
Hộ vệ nuốt nước miếng, cẩn thận từng li từng tí trả lời, "Kiều Mẫu, tôi thấy người cầm đầu, dường như... dường như là Đại thiếu gia..."
Kiều Mẫu nhất thời sửng sốt, "Cậu bảo sao?"
Hộ vệ: "Là Đại thiếu gia, bên cạnh còn có một người phụ nữ dung mạo rất đẹp..."
Đại thiếu gia và Nhị tiểu thư Nhiếp gia?
Dù thế nào Kiều Mẫu cũng không thể ngờ, với sự trầm tĩnh của Đại thiếu gia, lại sẽ có thể dùng phương pháp thô bạo, trực tiếp đánh tới cửa để đoạt người.
Bất quá, cũng khó trách! Vì bà vẫn luôn ở Vạn Mai sơn trang, cho nên biết được thật ra thì Ân Duyệt Dung đối đãi với tiểu thiếu gia rất tốt. Nhưng người ngoài lại sẽ không cho là như thế.
Nhất là Đại thiếu gia, không biết nghĩ như thế nào về phu nhân, dĩ nhiên là lòng như lửa đốt! Đại thiếu gia hiểu phu nhân rất rõ, biết đàm phán với phu nhân không có bất kỳ tác dụng nào, cũng chỉ còn lại có một con đường xông vào như vậy mà thôi.
Ngay tại thời điểm Kiều Mẫu và hộ vệ còn đang trao đổi, Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản, còn có Lâm Khuyết, Du Thiệu đã dẫn đầu từ cửa trước tiến vào hậu hoa viên.
Lâm Khuyết nói: "Cửu ca, Cửu tẩu, chúng ta chia nhau đi tìm đi!"Diệp Oản Oản gật đầu: "Được."
Nói xong, bốn người đang định chia nhau đi tìm người, lúc này, từ phương hướng phòng ăn đột nhiên có một âm thanh truyền tới ——
"Mẹ!!!"
Đường Đường?
Diệp Oản Oản không cách nào tin được xoay người lại, sau đó liền nhìn thấy một cậu nhóc mặc một chiếc áo ấm nhung bông xù thật dày, giống như một quả cầu tuyết tí hon đang nhanh chóng chạy về phía nàng.
"Đường Đường!!!"
Diệp Oản Oản nhanh chóng tiến lên, ôm thật chặt cậu bé ở trong lòng.
"Mẹ, Đường Đường rất rất rất nhớ mẹ!"
"Thật xin lỗi... xin lỗi con... đến bây giờ mẹ mới đến..."
Tư Dạ Hàn cũng bước nhanh về phía trước, nhìn thấy cậu bé bình an, nếp nhăn vì lo lắng giữa hai hàng chân mày cũng giãn ra được mấy phần.
Lâm Khuyết và Du Thiệu cũng chạy thật nhanh tới. Hai người cũng đều cảm thấy bất ngờ. Bọn họ âm thầm trù tính cả nửa ngày, vốn cho là khẳng định Đường Đường đã bị bắt giam tại Vạn Mai sơn trang, ít gì cũng phải trong một hầm giam nghiêm mật dưới lòng đất.
Vì thế bọn họ dành hẳn mấy ngày nghiên cứu cách phá khóa, phá tan hầm giam, cứu lấy cậu bé! Ai ngờ đâu, sau khi chạy tới, chỉ mới bước vào sân sau, liền thấy được cậu nhóc bình an vô sự.
"Bảo bối, con thế nào rồi?" Diệp Oản Oản kiểm tra tỉ mỉ cậu bé từ trên xuống dưới, xác định trên người nhóc không có bất kỳ vết thương nào.
Hơn nữa từ sắc mặt và biểu cảm của Đường Đường mà xem, không có chút bộ dáng hoảng sợ nào. Nếu như nói có điểm bất thường...
... thì chính là trên người nhóc có thêm hơi nhiều đồ ấm thì phải?
Đến bây giờ quả thật Lâm Khuyết còn có chút không dám tin, "Tôi nhổ vào, thế này có phải là quá dễ dàng rồi hay không? Sẽ không phải là có bẫy chứ?"
Cũng không thể trách Lâm Khuyết nghĩ như vậy, gương mặt Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản cũng đầy cảnh giác.
"Vẫn nên cẩn thận thì hơn!" Diệp Oản Oản nắm lấy bàn tay của cậu bé, đem Đường Đường vững vàng che chở ở trong ngực.
Du Thiệu mặt đầy nghiêm túc, "Chỉ sợ Quản lý Ân đang muốn thả lưới một mẻ tóm gọn, chúng ta đi vào dễ dàng, sợ rằng đi ra ngoài sẽ rất khó khăn!"
Diệp Oản Oản còn đang quan tâm hỏi thăm Đường Đường, "Bảo bối, thân thể con có chỗ nào không thoải mái không?"
Đường Đường bảo bối lắc đầu một cái, "Không có nha, Đường Đường rất tốt, chỉ là..."
Diệp Oản Oản nhất thời mặt đầy khẩn trương: "Chỉ là cái gì?"
Đường Đường: "Chỉ là có chút hơi nóng."
Chỉ thấy gương mặt của cậu bé đỏ bừng, có thể là bởi vì mới vừa chạy nhanh, trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi mịn.
/2489
|