Converter: Vô Vô - truyencv.com
- --
Diệp Oản Oản cạn lời liếc nhìn Dịch Linh Quân một cái, đi xem náo nhiệt có cần phải dùng lý do hoành tráng vậy không?
Thấy Dịch Linh Quân muốn đi theo, Diệp Oản Oản liền vội vàng ngăn lại.
"Làm gì?" Dịch Linh Quân nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười: "Cha, ngài trăm công nghìn việc, loại chuyện nhà này vẫn là chớ quản!"
"Nhìn lời này của con xem! Trăm công nghìn việc đúng là không sai, nhưng chuyện nhà... đây còn không phải là chuyện nhà của ta sao?" Dịch Linh Quân nói.
Diệp Oản Oản: "..."
"Cha, cha nói có đạo lý, bất quá... quan hệ của A Cửu và Quản lý Ân cha cũng biết, rất là không tiện giao lưu. Hơn nữa với tính tình của Quản lý Ân, nếu như có cha ở đó mà nói, khẳng định sẽ chuyển sang nói chuyện công." Diệp Oản Oản hơi có chút bất đắc dĩ ngăn cản.
"Dự luật đã sắp đến lúc thông qua, hội trưởng vẫn nên lấy chuyện dự luật làm trọng." Tư Dạ Hàn hướng về Dịch Linh Quân nói.
Dịch Linh Quân trầm tư chốc lát, cuối cùng coi như cũng có chút tự ý thức vai trò Hội trưởng Trọng Tài Hội, kết quả là lưu lại, cũng không đi theo.
...
Chỉ chốc lát sau, hai người đã trở lại biệt thự của Tư Dạ Hàn.
"Cửu ca... Cuối cùng hai người cũng trở lại rồi!"
Nhìn thấy Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn, Lâm Khuyết mặt đầy kích động, phảng phất như bắt được cọng rơm cứu mạng.
Có trời mới thấu hiểu được cảm giác đè nén và áp lực của hắn khi cùng Ân Duyệt Dung đợi ở dưới một cái mái hiên! Sợ mình sơ ý một chút chọc cho Ân Duyệt Dung mất hứng, sau đó Ân Duyệt Dung đầu độc chết oan uổng.
Những ngày trước, mỗi lần thấy Ân Duyệt Dung, ít nhất đều có Cửu ca nhà mình ở bên cạnh, có thêm chút can đảm.
"Đường Đường đâu?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Lâm Khuyết hỏi.
"Ở đại sảnh, ở chung một chỗ với dì Dung." Lâm Khuyết đáp.
Lúc này, Tư Dạ Hàn mặt không cảm xúc đi về phía đại sảnh.
Thấy vậy, Diệp Oản Oản cũng theo thật sát. Vẫn là đừng nên để cho Tư Dạ Hàn và Ân Duyệt Dung đơn độc chạm mặt nhau! Nếu không, bằng vào độ nhạy cảm của Tư Dạ Hàn... suy nghĩ đến đây thôi đã cảm thấy đáng sợ.
Chỉ số EQ của Tư Dạ Hàn và Ân Duyệt Dung, quả thực là di truyền hoàn mỹ. Điểm giống nhau lớn nhất của hai người này là có bài tốt cũng có thể đánh đến nát bét, quả thật không hổ là mẹ con.
Nếu như độ nhạy cảm của Tư Dạ Hàn có thể có được một phần ba của Đường Đường, vậy thì quan hệ mẹ con nhà này, tuyệt đối không có khả năng “thảm” tới mức như ngày hôm nay.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản đã đi theo Tư Dạ Hàn tới đại sảnh.
Diệp Oản Oản liếc mắt thấy, Đường Đường cầm trong tay một miếng dưa hấu, đang đút cho Ân Duyệt Dung.
Ân Duyệt Dung khẽ nhíu mày, bà rất ít ăn đồ ngọt.
"Bà nội, miếng dưa hấu này rất ngọt, Đường Đường mới vừa ăn thử rồi. Bà nội, nội ăn một miếng đi!" Đường Đường nhìn Ân Duyệt Dung, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao khẽ chớp.
Ân Duyệt Dung nhìn Đường Đường một cái, tựa như không đành lòng cự tuyệt, cuối cùng chỉ có thể chiều theo Đường Đường mong muốn, ăn một miếng.
"Bà nội, dưa hấu có ngọt không." Đường Đường cười thật tươi.
"Rất ngọt!" Ân Duyệt Dung nói.
Tư Hoài Chương chưa bao giờ ăn đồ ngọt! Cho nên... mấy năm nay, cơ hồ bà cũng chưa từng chạm qua. Thậm chí, đã sớm quên mất mùi vị này. Nhưng bởi vì đứa nhỏ này mà lặp đi lặp lại việc phá lệ nhiều lần.
Hơn nữa còn phát hiện... chính mình cũng không bài xích đến vậy...
"Bà nội, sau này nội phải ăn nhiều trái cây, trái cây có rất nhiều vitamin, rất tốt cho sức khỏe. Hơn nữa trái cây rất ngọt." Đường Đường như ông cụ non, có phần nghiêm túc tiếp tục phổ cập kiến thức sức khỏe cho Ân Duyệt Dung.
Sau một hồi yên lặng, Ân Duyệt Dung khẽ vuốt cằm nói: "Được."
Một màn trước mắt này, không khỏi khiến cho Diệp Oản Oản than thở vạn phần. Nhìn mà xem, đây chính là sức mạnh của sự nhạy cảm! Nếu như, Tư Dạ Hàn có được sự nhạy cảm như Đường Đường, làm sao sẽ khiến quan hệ hai người đến mức như ngày hôm nay. Để cho hai mẹ con với chỉ số thông minh cực cao, nhưng độ nhạy cảm là số âm, như Tư Dạ Hàn và Ân Duyệt Dung sống chung, còn không phải khác nào Sao Hỏa đụng Địa Cầu sao?
- --
Diệp Oản Oản cạn lời liếc nhìn Dịch Linh Quân một cái, đi xem náo nhiệt có cần phải dùng lý do hoành tráng vậy không?
Thấy Dịch Linh Quân muốn đi theo, Diệp Oản Oản liền vội vàng ngăn lại.
"Làm gì?" Dịch Linh Quân nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười: "Cha, ngài trăm công nghìn việc, loại chuyện nhà này vẫn là chớ quản!"
"Nhìn lời này của con xem! Trăm công nghìn việc đúng là không sai, nhưng chuyện nhà... đây còn không phải là chuyện nhà của ta sao?" Dịch Linh Quân nói.
Diệp Oản Oản: "..."
"Cha, cha nói có đạo lý, bất quá... quan hệ của A Cửu và Quản lý Ân cha cũng biết, rất là không tiện giao lưu. Hơn nữa với tính tình của Quản lý Ân, nếu như có cha ở đó mà nói, khẳng định sẽ chuyển sang nói chuyện công." Diệp Oản Oản hơi có chút bất đắc dĩ ngăn cản.
"Dự luật đã sắp đến lúc thông qua, hội trưởng vẫn nên lấy chuyện dự luật làm trọng." Tư Dạ Hàn hướng về Dịch Linh Quân nói.
Dịch Linh Quân trầm tư chốc lát, cuối cùng coi như cũng có chút tự ý thức vai trò Hội trưởng Trọng Tài Hội, kết quả là lưu lại, cũng không đi theo.
...
Chỉ chốc lát sau, hai người đã trở lại biệt thự của Tư Dạ Hàn.
"Cửu ca... Cuối cùng hai người cũng trở lại rồi!"
Nhìn thấy Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn, Lâm Khuyết mặt đầy kích động, phảng phất như bắt được cọng rơm cứu mạng.
Có trời mới thấu hiểu được cảm giác đè nén và áp lực của hắn khi cùng Ân Duyệt Dung đợi ở dưới một cái mái hiên! Sợ mình sơ ý một chút chọc cho Ân Duyệt Dung mất hứng, sau đó Ân Duyệt Dung đầu độc chết oan uổng.
Những ngày trước, mỗi lần thấy Ân Duyệt Dung, ít nhất đều có Cửu ca nhà mình ở bên cạnh, có thêm chút can đảm.
"Đường Đường đâu?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Lâm Khuyết hỏi.
"Ở đại sảnh, ở chung một chỗ với dì Dung." Lâm Khuyết đáp.
Lúc này, Tư Dạ Hàn mặt không cảm xúc đi về phía đại sảnh.
Thấy vậy, Diệp Oản Oản cũng theo thật sát. Vẫn là đừng nên để cho Tư Dạ Hàn và Ân Duyệt Dung đơn độc chạm mặt nhau! Nếu không, bằng vào độ nhạy cảm của Tư Dạ Hàn... suy nghĩ đến đây thôi đã cảm thấy đáng sợ.
Chỉ số EQ của Tư Dạ Hàn và Ân Duyệt Dung, quả thực là di truyền hoàn mỹ. Điểm giống nhau lớn nhất của hai người này là có bài tốt cũng có thể đánh đến nát bét, quả thật không hổ là mẹ con.
Nếu như độ nhạy cảm của Tư Dạ Hàn có thể có được một phần ba của Đường Đường, vậy thì quan hệ mẹ con nhà này, tuyệt đối không có khả năng “thảm” tới mức như ngày hôm nay.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản đã đi theo Tư Dạ Hàn tới đại sảnh.
Diệp Oản Oản liếc mắt thấy, Đường Đường cầm trong tay một miếng dưa hấu, đang đút cho Ân Duyệt Dung.
Ân Duyệt Dung khẽ nhíu mày, bà rất ít ăn đồ ngọt.
"Bà nội, miếng dưa hấu này rất ngọt, Đường Đường mới vừa ăn thử rồi. Bà nội, nội ăn một miếng đi!" Đường Đường nhìn Ân Duyệt Dung, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao khẽ chớp.
Ân Duyệt Dung nhìn Đường Đường một cái, tựa như không đành lòng cự tuyệt, cuối cùng chỉ có thể chiều theo Đường Đường mong muốn, ăn một miếng.
"Bà nội, dưa hấu có ngọt không." Đường Đường cười thật tươi.
"Rất ngọt!" Ân Duyệt Dung nói.
Tư Hoài Chương chưa bao giờ ăn đồ ngọt! Cho nên... mấy năm nay, cơ hồ bà cũng chưa từng chạm qua. Thậm chí, đã sớm quên mất mùi vị này. Nhưng bởi vì đứa nhỏ này mà lặp đi lặp lại việc phá lệ nhiều lần.
Hơn nữa còn phát hiện... chính mình cũng không bài xích đến vậy...
"Bà nội, sau này nội phải ăn nhiều trái cây, trái cây có rất nhiều vitamin, rất tốt cho sức khỏe. Hơn nữa trái cây rất ngọt." Đường Đường như ông cụ non, có phần nghiêm túc tiếp tục phổ cập kiến thức sức khỏe cho Ân Duyệt Dung.
Sau một hồi yên lặng, Ân Duyệt Dung khẽ vuốt cằm nói: "Được."
Một màn trước mắt này, không khỏi khiến cho Diệp Oản Oản than thở vạn phần. Nhìn mà xem, đây chính là sức mạnh của sự nhạy cảm! Nếu như, Tư Dạ Hàn có được sự nhạy cảm như Đường Đường, làm sao sẽ khiến quan hệ hai người đến mức như ngày hôm nay. Để cho hai mẹ con với chỉ số thông minh cực cao, nhưng độ nhạy cảm là số âm, như Tư Dạ Hàn và Ân Duyệt Dung sống chung, còn không phải khác nào Sao Hỏa đụng Địa Cầu sao?
/2489
|