Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.net
- --
Buổi hội nghị cuối cùng cũng kết thúc.
Đây chính là một buổi hội nghị có ý nghĩa trọng đại nhất Độc Lập Châu.
Rất nhanh, tin tức này sẽ truyền khắp toàn bộ Độc Lập 12 Châu.
Rời khỏi Cao ốc Trọng Tài Hội, Ân Duyệt Dung ngẩng đầu lên, nhìn lấy bầu trời xanh thẳm nơi đỉnh đầu.
Cả đời này của bà, nửa đời trước đều theo đuổi Tư Hoài Chương, nửa đời sau lại theo đuổi quyền lực và địa vị. Cả đời đều chưa từng có được niềm vui, chưa từng bao giờ sống vì chính bản thân mình. Hiện tại, bà đã mệt mỏi.
Mặc dù làm chuyện trái với nguyên tắc và bản tâm của mình, nhưng mà, nội tâm lại cảm thấy thư thái và nhẹ nhàng trước giờ chưa từng có.
Thì ra, có lúc thỏa hiệp cũng không có nghĩa là thất bại, mà là biển rộng trời cao.
Trong nháy mắt khi tin tức được truyền ra, Diệp Oản Oản lập tức gửi tin nhắn thông báo cho Nhiếp Vô Danh về tin vui này.
Nàng vừa đi ra ngoài, còn vừa đang cảm thán cùng Tư Dạ Hàn, "Cái kết quả này, thật sự là làm cho người ta kinh ngạc. Em đã đoán chắc chắn mẹ anh sẽ không thông qua, nhưng không ngờ bà ấy sẽ lại từ bỏ quyền biểu quyết! Em còn chuẩn bị tâm lý sẽ chiến đấu lâu dài rồi cơ đấy!"
Tư Dạ Hàn: "Anh cũng không ngờ tới."
Khoảng thời gian này, quả thật Ân Duyệt Dung đã làm quá nhiều chuyện nằm ngoài tầm hiểu biết của anh.
Hai người mới vừa đi ra khỏi cao ốc, đúng dịp thấy Ân Duyệt Dung đang chờ xe ở cửa.
Ba người mặt đối mặt, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút yên lặng, không biết nên nói cái gì.
Lúc này, một chiếc xe màu đen lái tới. Tài xế của Ân Duyệt Dung đã đến, cuối cùng mới phá vỡ sự yên lặng đầy lúng túng này.
Ân Duyệt Dung thu tầm mắt lại, cất bước đi về phía chiếc xe.
Trước khi cất bước lên xe, Ân Duyệt Dung lại đột nhiên dừng chân lại, xoay người, nhìn về phía Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản ở sau lưng.
Sau đó, ánh mắt rơi ở trên người Tư Dạ Hàn: "A Cửu, thật ra thì năm đó, mẹ vẫn luôn mong đợi khoảnh khắc con được sinh ra. Con mang theo tất cả niềm hi vọng của mẹ..."
Nghe thấy lời của Ân Duyệt Dung, con ngươi của Tư Dạ Hàn trong chớp mắt co rút lại.
Ân Duyệt Dung chưa từng bao giờ nói với anh những lời này...
"Chẳng qua là... Cho tới nay, đều là mẹ quá hèn yếu rồi. Bản thân bị giam cầm trong một tình yêu thất bại, còn muốn ôm lấy con nhốt cùng với mẹ ở trong lồng giam không thấy ánh sáng này... Muốn con mãi ở cùng mẹ trong bóng tối u ám đó..."
Ân Duyệt Dung khẽ nhấc con ngươi lên, nhìn về phía con trai trước mặt, chậm rãi nở một nụ cười thật buồn, "A Cửu, thật ra, chẳng qua là vì mẹ... quá cô độc..."
"A Cửu, xin lỗi con..."
Nghe Ân Duyệt Dung chậm rãi nói tới đây, hai tay Tư Dạ Hàn siết lại, tạo thành nắm đấm thật chặt.
Diệp Oản Oản đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang run lên của anh.
Thật ra... mặc dù Tư Dạ Hàn không nói ra ngoài miệng, nhưng mẹ anh vẫn luôn là khúc mắc lớn nhất trong tim anh.
Tư Dạ Hàn vẫn mãi không hiểu, tại sao là một người mẹ, lại có thể tàn nhẫn đối với đứa con ruột thịt của mình đến vậy? Ngay từ đầu, anh vẫn còn ôm chút hy vọng. Anh rất muốn biết tại sao, nhưng lần lượt thất vọng hết lần này tới lần khác.
Đến một lúc nào đó, cuối cùng anh không còn bao giờ hỏi nữa, cũng không còn bất kỳ hy vọng nào.
Nhưng mà, sâu trong nội tâm, vẫn mong muốn nhận được sự giải thích vừa rồi của Ân Duyệt Dung. Khúc mắc nhiều năm như vậy, bất quả cũng chỉ mong muốn được nghe ba chữ "Xin lỗi con..." mà thôi.
Ân Duyệt Dung nhìn về phía cô gái ở bên cạnh Tư Dạ Hàn một cái: "A Cửu, ánh mắt nhìn người của con, tốt hơn mẹ nhiều."
Sau khi nói xong câu này, Ân Duyệt Dung liền lên xe. Xe chậm rãi chạy, biến mất khỏi tầm mắt.
Diệp Oản Oản nắm tay Tư Dạ Hàn, dịu dàng nói, "Trước đó em vẫn luôn suy nghĩ mãi, tại sao Đường Đường có thể khiến cho mẹ anh có thay đổi lớn như vậy. Hiện tại thật giống như đột nhiên hiểu ra. Chắc hẳn là... bởi vì yêu..."
Ân Duyệt Dung bị tình yêu biến thành bộ dáng lạnh giá kia, cuối cùng được tình yêu làm tan chảy và thay đổi.
- --
Buổi hội nghị cuối cùng cũng kết thúc.
Đây chính là một buổi hội nghị có ý nghĩa trọng đại nhất Độc Lập Châu.
Rất nhanh, tin tức này sẽ truyền khắp toàn bộ Độc Lập 12 Châu.
Rời khỏi Cao ốc Trọng Tài Hội, Ân Duyệt Dung ngẩng đầu lên, nhìn lấy bầu trời xanh thẳm nơi đỉnh đầu.
Cả đời này của bà, nửa đời trước đều theo đuổi Tư Hoài Chương, nửa đời sau lại theo đuổi quyền lực và địa vị. Cả đời đều chưa từng có được niềm vui, chưa từng bao giờ sống vì chính bản thân mình. Hiện tại, bà đã mệt mỏi.
Mặc dù làm chuyện trái với nguyên tắc và bản tâm của mình, nhưng mà, nội tâm lại cảm thấy thư thái và nhẹ nhàng trước giờ chưa từng có.
Thì ra, có lúc thỏa hiệp cũng không có nghĩa là thất bại, mà là biển rộng trời cao.
Trong nháy mắt khi tin tức được truyền ra, Diệp Oản Oản lập tức gửi tin nhắn thông báo cho Nhiếp Vô Danh về tin vui này.
Nàng vừa đi ra ngoài, còn vừa đang cảm thán cùng Tư Dạ Hàn, "Cái kết quả này, thật sự là làm cho người ta kinh ngạc. Em đã đoán chắc chắn mẹ anh sẽ không thông qua, nhưng không ngờ bà ấy sẽ lại từ bỏ quyền biểu quyết! Em còn chuẩn bị tâm lý sẽ chiến đấu lâu dài rồi cơ đấy!"
Tư Dạ Hàn: "Anh cũng không ngờ tới."
Khoảng thời gian này, quả thật Ân Duyệt Dung đã làm quá nhiều chuyện nằm ngoài tầm hiểu biết của anh.
Hai người mới vừa đi ra khỏi cao ốc, đúng dịp thấy Ân Duyệt Dung đang chờ xe ở cửa.
Ba người mặt đối mặt, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút yên lặng, không biết nên nói cái gì.
Lúc này, một chiếc xe màu đen lái tới. Tài xế của Ân Duyệt Dung đã đến, cuối cùng mới phá vỡ sự yên lặng đầy lúng túng này.
Ân Duyệt Dung thu tầm mắt lại, cất bước đi về phía chiếc xe.
Trước khi cất bước lên xe, Ân Duyệt Dung lại đột nhiên dừng chân lại, xoay người, nhìn về phía Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản ở sau lưng.
Sau đó, ánh mắt rơi ở trên người Tư Dạ Hàn: "A Cửu, thật ra thì năm đó, mẹ vẫn luôn mong đợi khoảnh khắc con được sinh ra. Con mang theo tất cả niềm hi vọng của mẹ..."
Nghe thấy lời của Ân Duyệt Dung, con ngươi của Tư Dạ Hàn trong chớp mắt co rút lại.
Ân Duyệt Dung chưa từng bao giờ nói với anh những lời này...
"Chẳng qua là... Cho tới nay, đều là mẹ quá hèn yếu rồi. Bản thân bị giam cầm trong một tình yêu thất bại, còn muốn ôm lấy con nhốt cùng với mẹ ở trong lồng giam không thấy ánh sáng này... Muốn con mãi ở cùng mẹ trong bóng tối u ám đó..."
Ân Duyệt Dung khẽ nhấc con ngươi lên, nhìn về phía con trai trước mặt, chậm rãi nở một nụ cười thật buồn, "A Cửu, thật ra, chẳng qua là vì mẹ... quá cô độc..."
"A Cửu, xin lỗi con..."
Nghe Ân Duyệt Dung chậm rãi nói tới đây, hai tay Tư Dạ Hàn siết lại, tạo thành nắm đấm thật chặt.
Diệp Oản Oản đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang run lên của anh.
Thật ra... mặc dù Tư Dạ Hàn không nói ra ngoài miệng, nhưng mẹ anh vẫn luôn là khúc mắc lớn nhất trong tim anh.
Tư Dạ Hàn vẫn mãi không hiểu, tại sao là một người mẹ, lại có thể tàn nhẫn đối với đứa con ruột thịt của mình đến vậy? Ngay từ đầu, anh vẫn còn ôm chút hy vọng. Anh rất muốn biết tại sao, nhưng lần lượt thất vọng hết lần này tới lần khác.
Đến một lúc nào đó, cuối cùng anh không còn bao giờ hỏi nữa, cũng không còn bất kỳ hy vọng nào.
Nhưng mà, sâu trong nội tâm, vẫn mong muốn nhận được sự giải thích vừa rồi của Ân Duyệt Dung. Khúc mắc nhiều năm như vậy, bất quả cũng chỉ mong muốn được nghe ba chữ "Xin lỗi con..." mà thôi.
Ân Duyệt Dung nhìn về phía cô gái ở bên cạnh Tư Dạ Hàn một cái: "A Cửu, ánh mắt nhìn người của con, tốt hơn mẹ nhiều."
Sau khi nói xong câu này, Ân Duyệt Dung liền lên xe. Xe chậm rãi chạy, biến mất khỏi tầm mắt.
Diệp Oản Oản nắm tay Tư Dạ Hàn, dịu dàng nói, "Trước đó em vẫn luôn suy nghĩ mãi, tại sao Đường Đường có thể khiến cho mẹ anh có thay đổi lớn như vậy. Hiện tại thật giống như đột nhiên hiểu ra. Chắc hẳn là... bởi vì yêu..."
Ân Duyệt Dung bị tình yêu biến thành bộ dáng lạnh giá kia, cuối cùng được tình yêu làm tan chảy và thay đổi.
/2489
|