Nghe được đề nghị của con gái, ông lão trầm ngâm, dường như đang suy nghĩ.
Ngay vào lúc này, phía cầu thang trên lầu có một loạt tiếng bước chân truyền tới. Chỉ thấy Đường Đường bảo bối mặc quần áo ngủ hoạt họa lông xù, có chút mơ màng đi xuống.
Nhiếp phu nhân nhìn thấy Đường Đường tỉnh dậy, vội vàng đầy yêu thương đứng lên hỏi thăm, "Đường Đường tỉnh rồi, có phải là mọi người nói chuyện ồn ào quá nên đánh thức con không?"
Cậu nhóc mang đôi dép con thỏ, xoa xoa đôi mắt còn díp lại vì buồn ngủ, trực tiếp đi thẳng về chiếc ghế sa lon nơi Tư Dạ Hàn đang ngồi, sau đó hướng về phía anh, giang đôi bàn tay nhỏ nhắn ra, đầy nhõng nhẽo nói, "Cha, ôm!"
Tư Dạ Hàn sững sờ tại chỗ, hồi lâu mới phản ứng lại được, đưa tay ra ôm lấy cậu nhóc mũm mĩm má còn thơm mùi sữa vào trong ngực mình.
"Cha, Đường Đường mơ thấy ác mộng..." Cậu nhóc đem đầu vùi vào trong lồng ngực cha mình, ủy khuất nói.
Tư Dạ Hàn vội vàng đầy cẩn thận từng li từng tí vuốt ve lấy mái đầu nhỏ, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của cậu nhóc, vỗ về một cách... hơi kém chuyên nghiệp, "Không sao, tất cả các giấc mơ đều không có thật."
"Vâng..." Lúc này cậu bé mới an tâm nhắm mắt lại, lại lần nữa ngủ thiếp đi.
Trong phòng khách an tĩnh dị thường, Nhiếp gia chủ, Nhiếp phu nhân nhìn một màn trước mắt, đã không còn lời nào để nói.
"Nhìn dáng dấp, Đường Đường và A Cửu chung sống cũng rất hòa thuận." Ông ngoại kết luận.
Lần này, Nhiếp gia chủ và Nhiếp phu nhân không thể phản đối.
Mọi chuyện được quyết định như vậy, Tư Dạ Hàn cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Đường Đường lên lầu, Diệp Oản Oản cũng đi theo.
Sau khi vào phòng, Tư Dạ Hàn đầy cẩn thận đem cậu bé đặt lên giường, đắp chăn.
Hai người đang chuẩn bị rời đi, kết quả, lúc này Đường Đường bảo bối lại đột nhiên mở mắt, "Mẹ..."
Diệp Oản Oản có chút ngoài ý muốn xoay người lại, nhìn lấy ánh mắt không chút buồn ngủ nào của cậu bé, "Bảo bối? Con không ngủ sao?"
"Mẹ, ôm!"
Diệp Oản Oản vội vàng ôm lấy cậu bé vào trong ngực.
"Mẹ, Đường Đường biểu hiện tốt không?"
"Dĩ nhiên, bảo bối quá tuyệt vời!" Diệp Oản Oản nói xong, hôn một cái lên gò má đầy mong đợi của cậu bé, đồng thời có chút dở khóc dở cười.
Nàng còn tưởng rằng Đường Đường đã bắt đầu thật sự quấn lấy Tư Dạ Hàn cơ đấy! Ai ngờ đâu chỉ là nhóc đang giúp bọn họ xử lý vấn đề phía cha mẹ mình mà thôi.
Diệp Oản Oản khen, "Biểu hiện vô cùng tuyệt vời, quả thật là cứ như cha con ruột thật sự vậy!"
Đường Đường bảo bối: "Mẹ, con và cha vốn chính là cha con ruột."
Tư Dạ Hàn: "Vốn chính là cha con ruột."
Diệp Oản Oản: "..."
Được rồi, được rồi... Là nàng lỡ lời rồi! Ai bảo hai người này có phong cách sống chung kỳ cục như vậy!
Buổi tối, ở dưới sự yêu cầu của cậu bé, Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn ở lại ngủ cùng với nhóc.
Có Đường Đường bảo bối và Tư Dạ Hàn ở bên người, Diệp Oản Oản rất nhanh liền tiến vào giấc mộng đẹp.
Tư Dạ Hàn ánh mắt đầy ôn hòa nhìn con trai bên cạnh: "Đã ngủ chưa?"
Đường Đường lập tức mở mắt.
Đương nhiên không ngủ! Thật vất vả có mẹ ngủ cùng nhóc, không nỡ đi ngủ nhanh như vậy.
Có chuyện gì sao?
Đường Đường dùng ánh mắt hỏi thăm.
Tư Dạ Hàn: "Cha có thể hỏi lý do sao?"
Mặc dù Tư Dạ Hàn không nói rõ, nhưng dường như Đường Đường bảo bối lập tức hiểu được anh đang hỏi cái gì.
Tư Dạ Hàn đang hỏi nhóc lý do tại sao không thích anh?
Đường Đường bảo bối nhìn mẹ ở bên cạnh mình, khuôn mặt mũm mĩm phúng phính, chép chép miệng, dường như nghĩ tới chuyện gì đó khiến cho mình rất không vui.
Tư Dạ Hàn cũng không hề thúc giục, cứ như vậy lẳng lặng chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cậu nhóc bất đắc dĩ trả lời: "Bởi vì mẹ thích cha hơn..."
Mẹ yêu thích cha hơn, so với Đường Đường còn thích nhiều hơn.
Nơi đáy mắt Tư Dạ Hàn lộ ra vẻ kinh ngạc thấy rõ, ngay sau đó thật sự là có chút dở khóc dở cười.
Vạn vạn không ngờ tới, lý do mỗi khi con nhìn mình liền thấy khó chịu, lại là vì như vậy.
Thật là không biết nên tỏ ra vui vẻ hay là nên bất đắc dĩ.
Từ phương diện muốn chiếm hữu làm của riêng này mà nói, con trai đã di truyền của anh rất sâu, không thể nghi ngờ...
Người mẹ thích nhất không phải là mình, Đường Đường bảo bối tỏ ra rất ủy khuất
Ngay vào lúc này, phía cầu thang trên lầu có một loạt tiếng bước chân truyền tới. Chỉ thấy Đường Đường bảo bối mặc quần áo ngủ hoạt họa lông xù, có chút mơ màng đi xuống.
Nhiếp phu nhân nhìn thấy Đường Đường tỉnh dậy, vội vàng đầy yêu thương đứng lên hỏi thăm, "Đường Đường tỉnh rồi, có phải là mọi người nói chuyện ồn ào quá nên đánh thức con không?"
Cậu nhóc mang đôi dép con thỏ, xoa xoa đôi mắt còn díp lại vì buồn ngủ, trực tiếp đi thẳng về chiếc ghế sa lon nơi Tư Dạ Hàn đang ngồi, sau đó hướng về phía anh, giang đôi bàn tay nhỏ nhắn ra, đầy nhõng nhẽo nói, "Cha, ôm!"
Tư Dạ Hàn sững sờ tại chỗ, hồi lâu mới phản ứng lại được, đưa tay ra ôm lấy cậu nhóc mũm mĩm má còn thơm mùi sữa vào trong ngực mình.
"Cha, Đường Đường mơ thấy ác mộng..." Cậu nhóc đem đầu vùi vào trong lồng ngực cha mình, ủy khuất nói.
Tư Dạ Hàn vội vàng đầy cẩn thận từng li từng tí vuốt ve lấy mái đầu nhỏ, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của cậu nhóc, vỗ về một cách... hơi kém chuyên nghiệp, "Không sao, tất cả các giấc mơ đều không có thật."
"Vâng..." Lúc này cậu bé mới an tâm nhắm mắt lại, lại lần nữa ngủ thiếp đi.
Trong phòng khách an tĩnh dị thường, Nhiếp gia chủ, Nhiếp phu nhân nhìn một màn trước mắt, đã không còn lời nào để nói.
"Nhìn dáng dấp, Đường Đường và A Cửu chung sống cũng rất hòa thuận." Ông ngoại kết luận.
Lần này, Nhiếp gia chủ và Nhiếp phu nhân không thể phản đối.
Mọi chuyện được quyết định như vậy, Tư Dạ Hàn cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Đường Đường lên lầu, Diệp Oản Oản cũng đi theo.
Sau khi vào phòng, Tư Dạ Hàn đầy cẩn thận đem cậu bé đặt lên giường, đắp chăn.
Hai người đang chuẩn bị rời đi, kết quả, lúc này Đường Đường bảo bối lại đột nhiên mở mắt, "Mẹ..."
Diệp Oản Oản có chút ngoài ý muốn xoay người lại, nhìn lấy ánh mắt không chút buồn ngủ nào của cậu bé, "Bảo bối? Con không ngủ sao?"
"Mẹ, ôm!"
Diệp Oản Oản vội vàng ôm lấy cậu bé vào trong ngực.
"Mẹ, Đường Đường biểu hiện tốt không?"
"Dĩ nhiên, bảo bối quá tuyệt vời!" Diệp Oản Oản nói xong, hôn một cái lên gò má đầy mong đợi của cậu bé, đồng thời có chút dở khóc dở cười.
Nàng còn tưởng rằng Đường Đường đã bắt đầu thật sự quấn lấy Tư Dạ Hàn cơ đấy! Ai ngờ đâu chỉ là nhóc đang giúp bọn họ xử lý vấn đề phía cha mẹ mình mà thôi.
Diệp Oản Oản khen, "Biểu hiện vô cùng tuyệt vời, quả thật là cứ như cha con ruột thật sự vậy!"
Đường Đường bảo bối: "Mẹ, con và cha vốn chính là cha con ruột."
Tư Dạ Hàn: "Vốn chính là cha con ruột."
Diệp Oản Oản: "..."
Được rồi, được rồi... Là nàng lỡ lời rồi! Ai bảo hai người này có phong cách sống chung kỳ cục như vậy!
Buổi tối, ở dưới sự yêu cầu của cậu bé, Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn ở lại ngủ cùng với nhóc.
Có Đường Đường bảo bối và Tư Dạ Hàn ở bên người, Diệp Oản Oản rất nhanh liền tiến vào giấc mộng đẹp.
Tư Dạ Hàn ánh mắt đầy ôn hòa nhìn con trai bên cạnh: "Đã ngủ chưa?"
Đường Đường lập tức mở mắt.
Đương nhiên không ngủ! Thật vất vả có mẹ ngủ cùng nhóc, không nỡ đi ngủ nhanh như vậy.
Có chuyện gì sao?
Đường Đường dùng ánh mắt hỏi thăm.
Tư Dạ Hàn: "Cha có thể hỏi lý do sao?"
Mặc dù Tư Dạ Hàn không nói rõ, nhưng dường như Đường Đường bảo bối lập tức hiểu được anh đang hỏi cái gì.
Tư Dạ Hàn đang hỏi nhóc lý do tại sao không thích anh?
Đường Đường bảo bối nhìn mẹ ở bên cạnh mình, khuôn mặt mũm mĩm phúng phính, chép chép miệng, dường như nghĩ tới chuyện gì đó khiến cho mình rất không vui.
Tư Dạ Hàn cũng không hề thúc giục, cứ như vậy lẳng lặng chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cậu nhóc bất đắc dĩ trả lời: "Bởi vì mẹ thích cha hơn..."
Mẹ yêu thích cha hơn, so với Đường Đường còn thích nhiều hơn.
Nơi đáy mắt Tư Dạ Hàn lộ ra vẻ kinh ngạc thấy rõ, ngay sau đó thật sự là có chút dở khóc dở cười.
Vạn vạn không ngờ tới, lý do mỗi khi con nhìn mình liền thấy khó chịu, lại là vì như vậy.
Thật là không biết nên tỏ ra vui vẻ hay là nên bất đắc dĩ.
Từ phương diện muốn chiếm hữu làm của riêng này mà nói, con trai đã di truyền của anh rất sâu, không thể nghi ngờ...
Người mẹ thích nhất không phải là mình, Đường Đường bảo bối tỏ ra rất ủy khuất
/2489
|