Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.net
- --
Sau một hồi hàn huyên, Diệp Mộ Phàm bỗng phát giác trong lòng Diệp Oản Oản có chút không yên, "Nghĩ gì vậy, sao lại không yên lòng?"
Lương Uyển Quân vội vàng hỏi thăm, "Oản Oản, có phải là quá mệt mỏi hay không? Hay là mau nhanh trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi!"
Diệp Oản Oản lắc đầu một cái, "Không phải..."
Cuối cùng, Diệp Oản Oản vẫn hít sâu một hơi, lấy một cặp văn kiện từ trong túi xách ra, sau đó nhìn về phía Lương Uyển Quân, Diệp Thiệu Đình cùng Diệp Mộ Phàm, "Cha, mẹ, anh, thật ra thì, lần này em trở về, là có một chuyện rất quan trọng cần phải nói thẳng với mọi người!"
Ngón tay của Lương Uyển Quân xiết chặt, nhìn Diệp Thiệu Đình ở bên cạnh một cái: "Một chuyện... rất quan trọng?"
Diệp Thiệu Đình nhẹ nhàng vỗ một cái ở trên tay của Lương Uyển Quân, sau đó nhìn về phía Oản Oản, hỏi, "Oản Oản, là chuyện gì?"
Diệp Mộ Phàm nhíu chặt chân mày, "Rốt cuộc là chuyện gì, mà lại nghiêm túc như vậy! Chẳng lẽ..."
Tầm mắt của Diệp Mộ Phàm đảo qua đảo lại giữa Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn, vừa nhìn về phía cặp văn kiện trong tay Diệp Oản Oản, "Chẳng lẽ giữa hai người đã xảy ra chuyện? Diệp Oản Oản! Không phải là em có bầu trước khi lập gia đình đấy chứ? Trong túi văn kiện này, chẳng lẽ là kết quả xét nghiệm của bệnh viện? Có phải là vì sợ bị cha mẹ đánh nên mới sợ hãi không yên lòng như vậy?"
Đối với suy đoán có thể nói là cực kỳ có tính logic lần này của Diệp Mộ Phàm, tất cả tâm tình dồn nén của Diệp Oản Oản đều bị đánh tan, đến nỗi cạn hết cả những lời định nói: "..."
Ngay cả sắc mặt của Tư Dạ Hàn cũng có chút khó mà hình dung: "..."
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Mộ Phàm vừa dứt lời, liền bị Lương Uyển Quân hung hăng cốc lên đầu cái bốp, "Tiểu tử thúi, nói bậy bạ gì đấy? Con cho rằng là Oản Oản không có chừng mực giống như con?"
Diệp Thiệu Đình phụ họa theo: "Nếu như là Oản Oản thật sự có bầu, vậy cũng là chuyện tốt!"
Diệp Mộ Phàm sạm mặt lại, nhất thời bất mãn hét lên, "Cha, tháng trước cha còn nói với con, nếu như con dám làm cho con gái nhà người ta có bầu trước khi cưới, cha sẽ cắt đứt ‘chân’ của con!"
Diệp Thiệu Đình: "Rồi sao, ta nói vậy, có vấn đề gì sao?"
Cổ họng Diệp Mộ Phàm cứng đờ, quả thật là không cách nào tin tưởng, ủy khuất lầm bầm: "Coi như là con nhìn ra rồi! Con và Oản Oản, thật ra thì con mới không phải là con ruột của hai người mới đúng..."
Diệp Mộ Phàm nói những lời này, vừa dứt lời, cả căn phòng nhất thời chìm trong trầm mặc thật lâu.
Diệp Oản Oản ngây người mấy giây, cuối cùng mới kịp phản ứng lại.
Diệp Mộ Phàm nói vậy... là có ý gì?
Thời điểm từ lúc nàng trở về đến sân bay, câu nói của Lương Uyển Quân "Cho là con sẽ không trở lại", và cả ánh mắt của Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình khi nghe được nàng nói có chuyện qua trọng cần nói thẳng...
Sau đó là một lời nói lơ đãng của Diệp Mộ Phàm...
Diệp Oản Oản thử mở miệng hỏi dò: "Cha, mẹ, hai người đều đã biết?"
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình nghe vậy, nhất thời không nói gì, tựa hồ không biết mở miệng thế nào.
Cuối cùng, vẫn là Diệp Mộ Phàm gãi đầu một cái đáp, "Khục, em nói là... chuyện em không phải là em gái ruột của anh sao? Nếu như là chuyện này mà nói... mọi người đã biết rồi..."
Diệp Oản Oản ngây người, ngay sau đó mặt đầy kinh ngạc. Thật không ngờ chuyện vốn chính mình rất khó mở miệng giải thích, vậy mà mọi người lại có thể biết được, "Làm sao mọi người biết?"
Diệp Mộ Phàm trầm mặc một hồi, thở dài mở miệng nói, "Thời gian em gái anh sinh sống ở nước ngoài tương đối dài, thời gian sống chung cùng chúng ta không nhiều. Thật ra thì ngay từ đầu, anh cũng không hề phát hiện.
Nếu như em vẫn cứ ngốc nghếch như vậy, ánh mắt nhìn người vẫn cặn bã như vậy, kỹ năng cua trai rối tinh rối mù, nhất định là anh cũng sẽ không hoài nghi cả đời.
Nhưng xin thưa, ít nhất anh có thể xác định một chút, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cái thứ gọi là gien này, không có khả năng đột biến.
Coi như là có bị kích thích, tính tình một người có thay đổi, nhưng năng lực sẽ không có khả năng có biến hóa lớn như vậy trong thời gian ngắn. Vô luận là thân thủ của em, hay là một số kỹ năng chuyên nghiệp của em, em gái anh cũng không có khả năng làm được...
À đúng rồi, còn có gu thẩm mỹ! Anh chàng bên cạnh em này, thật sự hoàn toàn không phải là mẫu người mà em gái anh ưa thích! Em gái anh từ nhỏ đến lớn chỉ thích cái tên ngụy quân tử Cố Việt Trạch kia mà thôi!"
Diệp Oản Oản: "Nói bậy!"
Diệp Mộ Phàm: "Anh nói bậy? Anh nói không đúng chỗ nào?"
Diệp Oản Oản: "Không có khả năng có ai không yêu thích Bảo Bảo nhà em!"
Diệp Mộ Phàm: "Chúng ta còn có thể tiếp tục khoái trá nói chuyện phiếm sao???"
- --
Sau một hồi hàn huyên, Diệp Mộ Phàm bỗng phát giác trong lòng Diệp Oản Oản có chút không yên, "Nghĩ gì vậy, sao lại không yên lòng?"
Lương Uyển Quân vội vàng hỏi thăm, "Oản Oản, có phải là quá mệt mỏi hay không? Hay là mau nhanh trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi!"
Diệp Oản Oản lắc đầu một cái, "Không phải..."
Cuối cùng, Diệp Oản Oản vẫn hít sâu một hơi, lấy một cặp văn kiện từ trong túi xách ra, sau đó nhìn về phía Lương Uyển Quân, Diệp Thiệu Đình cùng Diệp Mộ Phàm, "Cha, mẹ, anh, thật ra thì, lần này em trở về, là có một chuyện rất quan trọng cần phải nói thẳng với mọi người!"
Ngón tay của Lương Uyển Quân xiết chặt, nhìn Diệp Thiệu Đình ở bên cạnh một cái: "Một chuyện... rất quan trọng?"
Diệp Thiệu Đình nhẹ nhàng vỗ một cái ở trên tay của Lương Uyển Quân, sau đó nhìn về phía Oản Oản, hỏi, "Oản Oản, là chuyện gì?"
Diệp Mộ Phàm nhíu chặt chân mày, "Rốt cuộc là chuyện gì, mà lại nghiêm túc như vậy! Chẳng lẽ..."
Tầm mắt của Diệp Mộ Phàm đảo qua đảo lại giữa Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn, vừa nhìn về phía cặp văn kiện trong tay Diệp Oản Oản, "Chẳng lẽ giữa hai người đã xảy ra chuyện? Diệp Oản Oản! Không phải là em có bầu trước khi lập gia đình đấy chứ? Trong túi văn kiện này, chẳng lẽ là kết quả xét nghiệm của bệnh viện? Có phải là vì sợ bị cha mẹ đánh nên mới sợ hãi không yên lòng như vậy?"
Đối với suy đoán có thể nói là cực kỳ có tính logic lần này của Diệp Mộ Phàm, tất cả tâm tình dồn nén của Diệp Oản Oản đều bị đánh tan, đến nỗi cạn hết cả những lời định nói: "..."
Ngay cả sắc mặt của Tư Dạ Hàn cũng có chút khó mà hình dung: "..."
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Mộ Phàm vừa dứt lời, liền bị Lương Uyển Quân hung hăng cốc lên đầu cái bốp, "Tiểu tử thúi, nói bậy bạ gì đấy? Con cho rằng là Oản Oản không có chừng mực giống như con?"
Diệp Thiệu Đình phụ họa theo: "Nếu như là Oản Oản thật sự có bầu, vậy cũng là chuyện tốt!"
Diệp Mộ Phàm sạm mặt lại, nhất thời bất mãn hét lên, "Cha, tháng trước cha còn nói với con, nếu như con dám làm cho con gái nhà người ta có bầu trước khi cưới, cha sẽ cắt đứt ‘chân’ của con!"
Diệp Thiệu Đình: "Rồi sao, ta nói vậy, có vấn đề gì sao?"
Cổ họng Diệp Mộ Phàm cứng đờ, quả thật là không cách nào tin tưởng, ủy khuất lầm bầm: "Coi như là con nhìn ra rồi! Con và Oản Oản, thật ra thì con mới không phải là con ruột của hai người mới đúng..."
Diệp Mộ Phàm nói những lời này, vừa dứt lời, cả căn phòng nhất thời chìm trong trầm mặc thật lâu.
Diệp Oản Oản ngây người mấy giây, cuối cùng mới kịp phản ứng lại.
Diệp Mộ Phàm nói vậy... là có ý gì?
Thời điểm từ lúc nàng trở về đến sân bay, câu nói của Lương Uyển Quân "Cho là con sẽ không trở lại", và cả ánh mắt của Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình khi nghe được nàng nói có chuyện qua trọng cần nói thẳng...
Sau đó là một lời nói lơ đãng của Diệp Mộ Phàm...
Diệp Oản Oản thử mở miệng hỏi dò: "Cha, mẹ, hai người đều đã biết?"
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình nghe vậy, nhất thời không nói gì, tựa hồ không biết mở miệng thế nào.
Cuối cùng, vẫn là Diệp Mộ Phàm gãi đầu một cái đáp, "Khục, em nói là... chuyện em không phải là em gái ruột của anh sao? Nếu như là chuyện này mà nói... mọi người đã biết rồi..."
Diệp Oản Oản ngây người, ngay sau đó mặt đầy kinh ngạc. Thật không ngờ chuyện vốn chính mình rất khó mở miệng giải thích, vậy mà mọi người lại có thể biết được, "Làm sao mọi người biết?"
Diệp Mộ Phàm trầm mặc một hồi, thở dài mở miệng nói, "Thời gian em gái anh sinh sống ở nước ngoài tương đối dài, thời gian sống chung cùng chúng ta không nhiều. Thật ra thì ngay từ đầu, anh cũng không hề phát hiện.
Nếu như em vẫn cứ ngốc nghếch như vậy, ánh mắt nhìn người vẫn cặn bã như vậy, kỹ năng cua trai rối tinh rối mù, nhất định là anh cũng sẽ không hoài nghi cả đời.
Nhưng xin thưa, ít nhất anh có thể xác định một chút, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cái thứ gọi là gien này, không có khả năng đột biến.
Coi như là có bị kích thích, tính tình một người có thay đổi, nhưng năng lực sẽ không có khả năng có biến hóa lớn như vậy trong thời gian ngắn. Vô luận là thân thủ của em, hay là một số kỹ năng chuyên nghiệp của em, em gái anh cũng không có khả năng làm được...
À đúng rồi, còn có gu thẩm mỹ! Anh chàng bên cạnh em này, thật sự hoàn toàn không phải là mẫu người mà em gái anh ưa thích! Em gái anh từ nhỏ đến lớn chỉ thích cái tên ngụy quân tử Cố Việt Trạch kia mà thôi!"
Diệp Oản Oản: "Nói bậy!"
Diệp Mộ Phàm: "Anh nói bậy? Anh nói không đúng chỗ nào?"
Diệp Oản Oản: "Không có khả năng có ai không yêu thích Bảo Bảo nhà em!"
Diệp Mộ Phàm: "Chúng ta còn có thể tiếp tục khoái trá nói chuyện phiếm sao???"
/2489
|