Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
Betaer: Anh Kiều + CN
————————-
Đối với lời nói của Hứa Dịch, Lưu Ảnh không cách nào phản bác được.
Hắn cũng coi như là đội trưởng nhưng lại không thể bảo vệ được ông chủ của mình, thậm chí ngay cả thuộc hạ của mình cũng không bảo hộ được.
Nếu như không phải là Oản Oản kịp thời xuất hiện, thì lúc này Tống Tĩnh đã là một cỗ thi thể rồi, lúc đó cả đời này hắn cũng sẽ không thể nào tha thứ được cho chính mình.
Diệp Oản Oản đã cứu tất cả tính mạng bọn họ, về điểm này, hắn không còn lời nào để phản bác.
Bên trong phòng ngủ.
Diệp Oản Oản vừa mới cho Tư Dạ Hàn uống thuốc xong, đang thay quần áo cho anh.
Tư Dạ Hàn vào lúc ngủ say, trông thật yên tĩnh không có loại hơi thở thường ngày làm người ta sợ hãi, bộ dáng này khiến cho người đàn ông mạnh mẽ như vậy mà giờ đây nhìn lại làm cho người ta có một loại cảm giác vô hại mà nhẹ nhàng.
Đã trôi qua cả một ngày rồi nhưng Tư Dạ Hàn hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô nhớ đến chuyện kiếp trước Tư Dạ Hàn hôn mê suốt ba tháng trời, thiếu chút nữa thì đã không chịu đựng nổi, lần này may là không có bị thương nặng, nhưng từ sâu trong thân thể của Tư Dạ Hàn đã có bệnh tiềm ẩn rồi nên trận ốm này đối với thân thể của anh vẫn mang lại tổn thương rất lớn, cũng là tai họa cực lớn.
Cũng không biết lần này anh hôn mê bao lâu mới có thể tỉnh…
Diệp Oản Oản đang thất thần, “Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, một người hộ vệ bưng thức ăn đi vào.
“Tiểu thư Oản Oản, ăn một chút gì đi.” Người hộ vệ đối đãi với cô rõ ràng so trước kia có chỗ không giống nhau.
Ngày trước những thuộc hạ này của Lưu Ảnh ngoài mặt đương nhiên sẽ không thể hiện ra điều gì với cô, nhưng trong ánh mắt thể hiện đầy vẻ lạnh lùng và giễu cợt không cách nào che giấu.
“Được, cảm ơn, để ở đó đi!”
Người hộ vệ đem thức ăn bày ra, nhưng lại không rời đi ngay, mà đứng tại chỗ, như muốn nói rồi lại thôi.
“Thế nào còn có việc gì sao” Diệp Oản Oản thấy vậy, mở miệng hỏi.
Người hộ vệ hơi đỏ mặt, dường như có chút ngượng ngùng, do dự gãi đầu một hồi, lúc này mới lên tiếng nói: “Không có việc gì không có việc gì, là cái đó… Cái đó… tiểu thư Oản Oản… Cô có thể giúp tôi xem một quẻ không?”
Diệp Oản Oản sững sờ: “Hả?”
Giúp hắn làm gì?
Người hộ vệ vội vàng nói: “Tiểu thư cứ đưa ra giá, tôi sẽ trả đủ! Không cần phải hạ giá cho tôi đâu”
Diệp Oản Oản: “…”
Cô lúc nào thì đã hành nghề bói toán rồi vậy?
“Có thể… Có thể không?” người hộ vệ một mặt mong đợi hỏi.
Diệp Oản Oản nhất thời không biết nói gì, xem ra là mấy lần trước cô ngụy trang bức người quá thành công cho nên những người này mới có thể tin tưởng cô, nghĩ cô có thể coi được số mạng của người khác.
Những việc cô nói, những việc cô làm, so với xem bói thì chuẩn xác hơn nhiều, nhưng vấn đề là không phải tương lai của ai cô cũng biết a!
Ví dụ như người trước mắt này.
Nhìn khuôn mặt trước mắt cực kỳ lạ, trong trí nhớ của cô không có bất kỳ tin tức nào liên quan đến người này, Diệp Oản Oản chỉ có thể thuận miệng qua loa lấy lệ nói: “Uhm, tôi có quy củ, tôi chỉ có thể xem cho người hữu duyên với mình mà thôi.”
Về phần rốt cuộc như thế nào mới tính là hữu duyên, đây còn không phải là do định mệnh sao.
Người hộ vệ nghe vậy không thể làm gì khác hơn là mặt đầy thất vọng đi ra ngoài.
Lúc này, cánh cửa truyền tới một tiếng cười khẽ: “Tiểu thư Oản Oản, vậy có thể coi cho tôi một quẻ không”
Hứa Dịch cũng không biết đến đây lúc nào, đi từ cửa vào.
Nhìn người tới, Diệp Oản Oản nhíu mày, Hứa Dịch?
Diệp Oản Oản cười nói: “Trợ lý Hứa lại giễu cợt tôi rồi, chẳng qua tôi chỉ là trêu chọc bọn họ thôi, sao tôi có thể thật sự coi được số mạng người khác như vậy a! Nếu tôi có thể coi được số mạng, còn có thể lăn lộn đến thảm như vậy sao?”
Trên thực tế, Hứa Dịch được coi như là một trong những trợ thủ đắc lực cùng người thân cận nhất của Tư Dạ Hàn, vận mệnh của Hứa Dịch, cô vô cùng rõ ràng…
Lúc này, không biết nhớ lại cái gì, vẻ mặt của Diệp Oản Oản đột nhiên trở nên cứng lại.
Gần đây cô đang một mực rầu rỉ chuyện của Tư Dạ Hàn, cũng không có chú ý đến cái khác, bây giờ được Hứa Dịch nhắc tới như vậy cô mới nhớ, kết quả kiếp trước của Hứa Dịch… Dường như rất bi thảm…
Editor: Hyna Nguyễn
Betaer: Anh Kiều + CN
————————-
Đối với lời nói của Hứa Dịch, Lưu Ảnh không cách nào phản bác được.
Hắn cũng coi như là đội trưởng nhưng lại không thể bảo vệ được ông chủ của mình, thậm chí ngay cả thuộc hạ của mình cũng không bảo hộ được.
Nếu như không phải là Oản Oản kịp thời xuất hiện, thì lúc này Tống Tĩnh đã là một cỗ thi thể rồi, lúc đó cả đời này hắn cũng sẽ không thể nào tha thứ được cho chính mình.
Diệp Oản Oản đã cứu tất cả tính mạng bọn họ, về điểm này, hắn không còn lời nào để phản bác.
Bên trong phòng ngủ.
Diệp Oản Oản vừa mới cho Tư Dạ Hàn uống thuốc xong, đang thay quần áo cho anh.
Tư Dạ Hàn vào lúc ngủ say, trông thật yên tĩnh không có loại hơi thở thường ngày làm người ta sợ hãi, bộ dáng này khiến cho người đàn ông mạnh mẽ như vậy mà giờ đây nhìn lại làm cho người ta có một loại cảm giác vô hại mà nhẹ nhàng.
Đã trôi qua cả một ngày rồi nhưng Tư Dạ Hàn hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô nhớ đến chuyện kiếp trước Tư Dạ Hàn hôn mê suốt ba tháng trời, thiếu chút nữa thì đã không chịu đựng nổi, lần này may là không có bị thương nặng, nhưng từ sâu trong thân thể của Tư Dạ Hàn đã có bệnh tiềm ẩn rồi nên trận ốm này đối với thân thể của anh vẫn mang lại tổn thương rất lớn, cũng là tai họa cực lớn.
Cũng không biết lần này anh hôn mê bao lâu mới có thể tỉnh…
Diệp Oản Oản đang thất thần, “Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, một người hộ vệ bưng thức ăn đi vào.
“Tiểu thư Oản Oản, ăn một chút gì đi.” Người hộ vệ đối đãi với cô rõ ràng so trước kia có chỗ không giống nhau.
Ngày trước những thuộc hạ này của Lưu Ảnh ngoài mặt đương nhiên sẽ không thể hiện ra điều gì với cô, nhưng trong ánh mắt thể hiện đầy vẻ lạnh lùng và giễu cợt không cách nào che giấu.
“Được, cảm ơn, để ở đó đi!”
Người hộ vệ đem thức ăn bày ra, nhưng lại không rời đi ngay, mà đứng tại chỗ, như muốn nói rồi lại thôi.
“Thế nào còn có việc gì sao” Diệp Oản Oản thấy vậy, mở miệng hỏi.
Người hộ vệ hơi đỏ mặt, dường như có chút ngượng ngùng, do dự gãi đầu một hồi, lúc này mới lên tiếng nói: “Không có việc gì không có việc gì, là cái đó… Cái đó… tiểu thư Oản Oản… Cô có thể giúp tôi xem một quẻ không?”
Diệp Oản Oản sững sờ: “Hả?”
Giúp hắn làm gì?
Người hộ vệ vội vàng nói: “Tiểu thư cứ đưa ra giá, tôi sẽ trả đủ! Không cần phải hạ giá cho tôi đâu”
Diệp Oản Oản: “…”
Cô lúc nào thì đã hành nghề bói toán rồi vậy?
“Có thể… Có thể không?” người hộ vệ một mặt mong đợi hỏi.
Diệp Oản Oản nhất thời không biết nói gì, xem ra là mấy lần trước cô ngụy trang bức người quá thành công cho nên những người này mới có thể tin tưởng cô, nghĩ cô có thể coi được số mạng của người khác.
Những việc cô nói, những việc cô làm, so với xem bói thì chuẩn xác hơn nhiều, nhưng vấn đề là không phải tương lai của ai cô cũng biết a!
Ví dụ như người trước mắt này.
Nhìn khuôn mặt trước mắt cực kỳ lạ, trong trí nhớ của cô không có bất kỳ tin tức nào liên quan đến người này, Diệp Oản Oản chỉ có thể thuận miệng qua loa lấy lệ nói: “Uhm, tôi có quy củ, tôi chỉ có thể xem cho người hữu duyên với mình mà thôi.”
Về phần rốt cuộc như thế nào mới tính là hữu duyên, đây còn không phải là do định mệnh sao.
Người hộ vệ nghe vậy không thể làm gì khác hơn là mặt đầy thất vọng đi ra ngoài.
Lúc này, cánh cửa truyền tới một tiếng cười khẽ: “Tiểu thư Oản Oản, vậy có thể coi cho tôi một quẻ không”
Hứa Dịch cũng không biết đến đây lúc nào, đi từ cửa vào.
Nhìn người tới, Diệp Oản Oản nhíu mày, Hứa Dịch?
Diệp Oản Oản cười nói: “Trợ lý Hứa lại giễu cợt tôi rồi, chẳng qua tôi chỉ là trêu chọc bọn họ thôi, sao tôi có thể thật sự coi được số mạng người khác như vậy a! Nếu tôi có thể coi được số mạng, còn có thể lăn lộn đến thảm như vậy sao?”
Trên thực tế, Hứa Dịch được coi như là một trong những trợ thủ đắc lực cùng người thân cận nhất của Tư Dạ Hàn, vận mệnh của Hứa Dịch, cô vô cùng rõ ràng…
Lúc này, không biết nhớ lại cái gì, vẻ mặt của Diệp Oản Oản đột nhiên trở nên cứng lại.
Gần đây cô đang một mực rầu rỉ chuyện của Tư Dạ Hàn, cũng không có chú ý đến cái khác, bây giờ được Hứa Dịch nhắc tới như vậy cô mới nhớ, kết quả kiếp trước của Hứa Dịch… Dường như rất bi thảm…
/2489
|