Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 1490: Cái gì? Càng già càng dẻo dai?
/2489
|
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
"Minh chủ, thuộc hạ có một chuyện không hiểu." Tam trưởng lão Lý Tư đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, nghi ngờ nói: "Minh chủ ngày hôm nay, vì sao phải thả cái gã Lăng Hoắc kia rời đi?"
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn Tam trưởng lão một cái. Chính mình cùng với cái gã đầu đinh kia, ngày xưa vô duyên ngày nay không thù, muốn lấy tính mạng hắn để làm cái gì?
Tất nhiên, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Diệp Oản Oản lại nói: "Ta thả hắn rời đi, tự có mục đích riêng của ta."
Nghe Diệp Oản Oản nói xong, Tam trưởng lão như có điều suy nghĩ, chợt hướng về Diệp Oản Oản giơ ngón tay cái lên, cung kính nói: "Tôi biết ngay mà, Minh chủ thả hắn ta rời đi, tuyệt đối không đơn giản như vậy. Minh chủ chính là Minh chủ, nhìn xa trông rộng. Cao tay, thật sự là cao tay!"
Diệp Oản Oản ngơ ngơ ngác ngác nhìn Lý Tư, hắn mới với nói cái gì vậy trời? Cái kỹ năng vỗ mông ngựa này của Lý Tư... khó tránh khỏi có chút hơi lố?
Còn nữa, rõ ràng hắn ta chính là hình mẫu điển hình của một kẻ hung tàn, bỗng nhiên đổi tính là sao? Sự thân mật của gã Lý Tư này khiến cho Diệp Oản Oản có cảm giác hắn ta chỉ thiếu điều đem gương mặt già nua kia đi lau sạch giày cho nàng nữa là đủ bộ, nàng thật sự không thể thích ứng nổi, có được hay không?
Thật là hoài niệm cái gã Lý Tư của ngày hôm qua…
Sau khi rời khỏi hầm giam, Diệp Oản Oản vốn định hỏi thăm Bắc Đẩu, chính mình sau khi uống rượu say rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lăng Hoắc và đám Thiết Đầu Bang lại là có chuyện gì?
Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui lại không tiện mở miệng. Thẳng thắn đi hỏi, e rằng người bên cạnh sẽ hoài nghi. Hỏi mập mờ ám chỉ, cái gã Bắc Đẩu này lại nghe không hiểu. Nếu đã nghe không hiểu, muốn moi ra được thông tin gì, sẽ hết sức khó khăn.
Bất quá, Diệp Oản Oản lại tin chắc, nhất định là chính mình sau khi say rượu đã làm ra chuyện gì đó, mới có thể khiến cho thái độ đối với mình của đám cao tầng Không Sợ Minh như Tam trưởng lão Lý Tư và Đại trưởng lão có chút thay đổi. Nếu không, bọn họ tuyệt đối không có khả năng vô duyên vô cớ liền tin chắc mình là Không Sợ Minh Chủ...
Mặc kệ sau khi say rượu đã xảy ra chuyện gì, những cao tầng này không hoài nghi thân phận của mình nữa, đó chính là chuyện tốt.
Khiến cho Diệp Oản Oản tò mò chính là, sau khi mình say rượu đã làm cái gì, lại có thể làm cho con cáo già Lý Tư vốn vẫn dùng trăm phương ngàn kế để tra ra thân phận của mình, đều thay đổi biết thân biết phận. Chẳng lẽ, chính mình thật sự là Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong?
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục suy nghĩ nhiều, chuông điện thoại di động bỗng vang lên.
Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn qua, cuộc điện thoại này là do Nhiếp Vô Danh gọi tới.
"Ha ha, Hữu Danh lão bản, gần đây có khỏe không?" Tiếng cười của Nhiếp Vô Danh, từ trong điện thoại truyền tới.
"Cũng còn khá, vẫn chưa chết đâu!" Diệp Oản Oản tức giận mở miệng.
Cái con hàng Nhiếp Vô Danh này, thật sự là quá biết đào hố! Nếu như không phải là do hắn ăn hai đầu, mình tại sao còn bị trúng thứ Tình Cổ chết tiệt kia!?
"Hữu Danh lão bản, cô càng già càng dẻo dai, làm sao có thể chết được!" Nhiếp Vô Danh vội vàng nói.
Cái gì? Càng già càng dẻo dai?
"Hữu Danh muội muội, tôi đang ở tại địa điểm lần trước chúng ta gặp mặt. Cô mau tới đi, không gặp không về!" Nói xong, Nhiếp Vô Danh không cho Diệp Oản Oản có cơ hội mở miệng, nhanh chóng cúp điện thoại.
"Vậy thì anh cứ từ từ chờ đi!!" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm điện thoại di động, cắn răng nghiến lợi nói.
Lúc này, Diệp Oản Oản đem Bắc Đẩu kêu qua, đánh một vài ván Đấu Bài Địa Chủ, sau khi đem tiền mặt trên người Bắc Đẩu toàn bộ lột sạch, lúc này mới hài lòng hướng về địa điểm hẹn với Nhiếp Vô Danh mà đi tới.
Sau mấy tiếng, Diệp Oản Oản mới đi vào trong tiệm, liếc mắt liền nhìn thấy Nhiếp Vô Danh ngồi ở chỗ khúc quanh.
Thấy Diệp Oản Oản xuất hiện, Nhiếp Vô Danh liền vội vàng đứng dậy: "Con bà nó! Hữu Danh lão bản, cô cũng quá hố hàng rồi đi! Đến bây giờ mới đến, gọi điện thoại cũng không thèm nhận."
Diệp Oản Oản cũng không trả lời, ngồi xuống ngả lưng, nhấp một hớp trà nóng, lúc này mới nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, không nhanh không chậm nói: "Hố của tôi…cũng đâu có sâu bằng hố của ‘ngài’!!"
---
"Minh chủ, thuộc hạ có một chuyện không hiểu." Tam trưởng lão Lý Tư đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, nghi ngờ nói: "Minh chủ ngày hôm nay, vì sao phải thả cái gã Lăng Hoắc kia rời đi?"
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn Tam trưởng lão một cái. Chính mình cùng với cái gã đầu đinh kia, ngày xưa vô duyên ngày nay không thù, muốn lấy tính mạng hắn để làm cái gì?
Tất nhiên, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Diệp Oản Oản lại nói: "Ta thả hắn rời đi, tự có mục đích riêng của ta."
Nghe Diệp Oản Oản nói xong, Tam trưởng lão như có điều suy nghĩ, chợt hướng về Diệp Oản Oản giơ ngón tay cái lên, cung kính nói: "Tôi biết ngay mà, Minh chủ thả hắn ta rời đi, tuyệt đối không đơn giản như vậy. Minh chủ chính là Minh chủ, nhìn xa trông rộng. Cao tay, thật sự là cao tay!"
Diệp Oản Oản ngơ ngơ ngác ngác nhìn Lý Tư, hắn mới với nói cái gì vậy trời? Cái kỹ năng vỗ mông ngựa này của Lý Tư... khó tránh khỏi có chút hơi lố?
Còn nữa, rõ ràng hắn ta chính là hình mẫu điển hình của một kẻ hung tàn, bỗng nhiên đổi tính là sao? Sự thân mật của gã Lý Tư này khiến cho Diệp Oản Oản có cảm giác hắn ta chỉ thiếu điều đem gương mặt già nua kia đi lau sạch giày cho nàng nữa là đủ bộ, nàng thật sự không thể thích ứng nổi, có được hay không?
Thật là hoài niệm cái gã Lý Tư của ngày hôm qua…
Sau khi rời khỏi hầm giam, Diệp Oản Oản vốn định hỏi thăm Bắc Đẩu, chính mình sau khi uống rượu say rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lăng Hoắc và đám Thiết Đầu Bang lại là có chuyện gì?
Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui lại không tiện mở miệng. Thẳng thắn đi hỏi, e rằng người bên cạnh sẽ hoài nghi. Hỏi mập mờ ám chỉ, cái gã Bắc Đẩu này lại nghe không hiểu. Nếu đã nghe không hiểu, muốn moi ra được thông tin gì, sẽ hết sức khó khăn.
Bất quá, Diệp Oản Oản lại tin chắc, nhất định là chính mình sau khi say rượu đã làm ra chuyện gì đó, mới có thể khiến cho thái độ đối với mình của đám cao tầng Không Sợ Minh như Tam trưởng lão Lý Tư và Đại trưởng lão có chút thay đổi. Nếu không, bọn họ tuyệt đối không có khả năng vô duyên vô cớ liền tin chắc mình là Không Sợ Minh Chủ...
Mặc kệ sau khi say rượu đã xảy ra chuyện gì, những cao tầng này không hoài nghi thân phận của mình nữa, đó chính là chuyện tốt.
Khiến cho Diệp Oản Oản tò mò chính là, sau khi mình say rượu đã làm cái gì, lại có thể làm cho con cáo già Lý Tư vốn vẫn dùng trăm phương ngàn kế để tra ra thân phận của mình, đều thay đổi biết thân biết phận. Chẳng lẽ, chính mình thật sự là Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong?
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục suy nghĩ nhiều, chuông điện thoại di động bỗng vang lên.
Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn qua, cuộc điện thoại này là do Nhiếp Vô Danh gọi tới.
"Ha ha, Hữu Danh lão bản, gần đây có khỏe không?" Tiếng cười của Nhiếp Vô Danh, từ trong điện thoại truyền tới.
"Cũng còn khá, vẫn chưa chết đâu!" Diệp Oản Oản tức giận mở miệng.
Cái con hàng Nhiếp Vô Danh này, thật sự là quá biết đào hố! Nếu như không phải là do hắn ăn hai đầu, mình tại sao còn bị trúng thứ Tình Cổ chết tiệt kia!?
"Hữu Danh lão bản, cô càng già càng dẻo dai, làm sao có thể chết được!" Nhiếp Vô Danh vội vàng nói.
Cái gì? Càng già càng dẻo dai?
"Hữu Danh muội muội, tôi đang ở tại địa điểm lần trước chúng ta gặp mặt. Cô mau tới đi, không gặp không về!" Nói xong, Nhiếp Vô Danh không cho Diệp Oản Oản có cơ hội mở miệng, nhanh chóng cúp điện thoại.
"Vậy thì anh cứ từ từ chờ đi!!" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm điện thoại di động, cắn răng nghiến lợi nói.
Lúc này, Diệp Oản Oản đem Bắc Đẩu kêu qua, đánh một vài ván Đấu Bài Địa Chủ, sau khi đem tiền mặt trên người Bắc Đẩu toàn bộ lột sạch, lúc này mới hài lòng hướng về địa điểm hẹn với Nhiếp Vô Danh mà đi tới.
Sau mấy tiếng, Diệp Oản Oản mới đi vào trong tiệm, liếc mắt liền nhìn thấy Nhiếp Vô Danh ngồi ở chỗ khúc quanh.
Thấy Diệp Oản Oản xuất hiện, Nhiếp Vô Danh liền vội vàng đứng dậy: "Con bà nó! Hữu Danh lão bản, cô cũng quá hố hàng rồi đi! Đến bây giờ mới đến, gọi điện thoại cũng không thèm nhận."
Diệp Oản Oản cũng không trả lời, ngồi xuống ngả lưng, nhấp một hớp trà nóng, lúc này mới nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, không nhanh không chậm nói: "Hố của tôi…cũng đâu có sâu bằng hố của ‘ngài’!!"
/2489
|