Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 2030: Kêu gọi đầu hàng
/2489
|
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
- --
Ánh mắt Diệp Oản Oản rơi vào trên người Nhất Chi Hoa: "Hiện tại tin rồi sao?"
"Có chút giống như nằm mơ... Hết thảy đều tới quá bất ngờ." Nhất Chi Hoa nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản đáp: "Thật ra thì, hôm nay tôi cũng không định tới ám sát cô. Nếu như muốn ám sát cô mà nói, tôi không có khả năng lựa chọn động thủ tại Không Sợ Minh. Tôi chỉ muốn biết rõ, rốt cuộc cô có phải là người của dòng chính hay không, có muốn hại Nhiếp gia hay không? Bất quá... cũng còn may tôi đi chuyến này! Nếu như phải lựa chọn, tôi lựa chọn tin tưởng Phong Huyền Diệc. Dù sao, chúng tôi ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, sống chết có nhau, Phong Huyền Diệc sẽ không lừa gạt tôi."
Diệp Oản Oản có chút vui mừng, gật đầu một cái. Cũng còn đỡ, là loại ngu còn cứu được, không phải là loại ngu đến mức không có thuốc nào cứu chữa.
"Cậu hiểu được là tốt rồi." Phong Huyền Diệc dịu giọng lại.
"Vậy... Có thể mở trói cho tôi không? Dầu gì tôi cũng là sát thủ hàng đầu, cứ để như thế này, không quá thích hợp..." Nhất Chi Hoa lúng túng cười toe toét.
Lúc này, Diệp Oản Oản gật đầu một cái, để cho Phong Huyền Diệc cởi trói cho Nhất Chi Hoa.
Sau khi Nhất Chi Hoa giãn người một lát, mới ngồi lên trên một chiếc ghế ở bên cạnh.
"Vậy, hiện tại tôi phải làm gì?" Nhất Chi Hoa nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói chuyện, Nhất Chi Hoa bỗng nhiên lại hỏi vặn: "Cô thật sự là Vô Ưu tiểu thư chứ?"
Diệp Oản Oản: "..."
"Tôi thật sự là Nhiếp Vô Ưu." Diệp Oản Oản thở dài.
"Tôi tin cô." Nhất Chi Hoa gật đầu một cái: "Đa tạ Vô Ưu tiểu thư năm đó đã cầu tình giúp tôi."
"Chuyện năm đó, thật sự tôi không còn nhớ rõ nữa rồi." Diệp Oản Oản nói.
Trải qua sự giải thích của Phong Huyền Diệc, Nhất Chi Hoa mới biết rõ ngọn nguồn chuyện Diệp Oản Oản mất trí nhớ.
"Vô Ưu tiểu thư, cô yên tâm! Tôi nhất định lấy mạng chó của Tư Dạ Hàn, báo thù rửa hận cho cô!" Nhất Chi Hoa nắm chặt hai quả đấm, cắn răng nghiến lợi nói.
Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi co rúm lại, nhìn về phía Phong Huyền Diệc: "Đao của tôi đâu?"
"Đừng kích động..." Phong Huyền Diệc liền vội vàng kéo Diệp Oản Oản lại.
Thấy vậy, Nhất Chi Hoa mặt đầy mộng bức. Sao lại nữa rồi!?
"Có báo thù hay không, không liên quan gì đến cậu!" Phong Huyền Diệc day day huyệt thái dương.
"Được, các người nói gì, tôi làm thế đấy." Nhất Chi Hoa gật đầu một cái: "Lên núi đao, xuống chảo dầu, quyết không chối từ."
"Núi đao biển lửa không cần cậu xuống..." Phong Huyền Diệc nhìn Nhất Chi Hoa, khẽ mỉm cười nói: "Đợi ngày mai, cậu trói Vô Ưu tiểu thư trở về, tìm tới con hàng giả đó, nói cho ả ta biết, cậu đã trói được người quay về."
Nghe Phong Huyền Diệc nói, Diệp Oản Oản nhất thời sửng sốt một chút. Chờ một chút... chuyện này trước đó cũng chưa hề nói với nàng. Tại sao lại phải trói nàng?
Không chỉ mỗi mình Diệp Oản Oản mộng bức, Nhất Chi Hoa tỏ vẻ không cách nào giải thích được.
"Cao nhân tự có diệu kế." Phong Huyền Diệc cười nói.
Một đêm này, Diệp Oản Oản và Nhất Chi Hoa dành cả buổi ngồi nghe cái gọi là “diệu-kế” của Phong Huyền Diệc. Hai người không khỏi vỗ tay khen hay.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Phong Huyền Diệc và Nhất Chi Hoa ở trong phòng làm việc nhắm mắt ngủ một lát, Diệp Oản Oản thì tranh thủ thời gian, xử lý một số tài liệu giấy tờ của Không Sợ Minh, hơn nữa lên kế hoạch tìm kiếm đám người Kỷ Tu Nhiễm.
Học viện Xích Diễm bên kia, bởi vì gần đây viện trưởng không có mặt, cũng không biết đã đi đâu về đâu. Nàng đành đợi đến khi viện trưởng trở về mới trả nhiệm vụ, thôi miên lần thứ 3.
"Minh chủ."
Rất nhanh, cửa phòng làm việc bị gõ.
"Vào đi." Diệp Oản Oản nói.
Đại trưởng lão đi vào phòng làm việc, đầu tiên là nhìn Nhất Chi Hoa đang khò khò ngủ say một cái, chợt hơi nghi hoặc một chút, nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Sát thủ này... làm sao lại được mở trói rồi? Còn ngủ ở Không Sợ Minh?
"Kêu gọi đầu hàng." Diệp Oản Oản giải thích.
Nghe tiếng, Đại trưởng lão lập tức nâng ngón tay cái lên giơ về phía Diệp Oản Oản, nói: "Không hổ là minh chủ! Cao, thật sự cao tay!"
"Có chuyện gì?" Diệp Oản Oản để văn kiện xuống, nhìn về phía Đại trưởng lão.
"Minh chủ, Lăng gia có người muốn gặp cô." Đại trưởng lão mở miệng nói.
- --
Ánh mắt Diệp Oản Oản rơi vào trên người Nhất Chi Hoa: "Hiện tại tin rồi sao?"
"Có chút giống như nằm mơ... Hết thảy đều tới quá bất ngờ." Nhất Chi Hoa nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản đáp: "Thật ra thì, hôm nay tôi cũng không định tới ám sát cô. Nếu như muốn ám sát cô mà nói, tôi không có khả năng lựa chọn động thủ tại Không Sợ Minh. Tôi chỉ muốn biết rõ, rốt cuộc cô có phải là người của dòng chính hay không, có muốn hại Nhiếp gia hay không? Bất quá... cũng còn may tôi đi chuyến này! Nếu như phải lựa chọn, tôi lựa chọn tin tưởng Phong Huyền Diệc. Dù sao, chúng tôi ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, sống chết có nhau, Phong Huyền Diệc sẽ không lừa gạt tôi."
Diệp Oản Oản có chút vui mừng, gật đầu một cái. Cũng còn đỡ, là loại ngu còn cứu được, không phải là loại ngu đến mức không có thuốc nào cứu chữa.
"Cậu hiểu được là tốt rồi." Phong Huyền Diệc dịu giọng lại.
"Vậy... Có thể mở trói cho tôi không? Dầu gì tôi cũng là sát thủ hàng đầu, cứ để như thế này, không quá thích hợp..." Nhất Chi Hoa lúng túng cười toe toét.
Lúc này, Diệp Oản Oản gật đầu một cái, để cho Phong Huyền Diệc cởi trói cho Nhất Chi Hoa.
Sau khi Nhất Chi Hoa giãn người một lát, mới ngồi lên trên một chiếc ghế ở bên cạnh.
"Vậy, hiện tại tôi phải làm gì?" Nhất Chi Hoa nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói chuyện, Nhất Chi Hoa bỗng nhiên lại hỏi vặn: "Cô thật sự là Vô Ưu tiểu thư chứ?"
Diệp Oản Oản: "..."
"Tôi thật sự là Nhiếp Vô Ưu." Diệp Oản Oản thở dài.
"Tôi tin cô." Nhất Chi Hoa gật đầu một cái: "Đa tạ Vô Ưu tiểu thư năm đó đã cầu tình giúp tôi."
"Chuyện năm đó, thật sự tôi không còn nhớ rõ nữa rồi." Diệp Oản Oản nói.
Trải qua sự giải thích của Phong Huyền Diệc, Nhất Chi Hoa mới biết rõ ngọn nguồn chuyện Diệp Oản Oản mất trí nhớ.
"Vô Ưu tiểu thư, cô yên tâm! Tôi nhất định lấy mạng chó của Tư Dạ Hàn, báo thù rửa hận cho cô!" Nhất Chi Hoa nắm chặt hai quả đấm, cắn răng nghiến lợi nói.
Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi co rúm lại, nhìn về phía Phong Huyền Diệc: "Đao của tôi đâu?"
"Đừng kích động..." Phong Huyền Diệc liền vội vàng kéo Diệp Oản Oản lại.
Thấy vậy, Nhất Chi Hoa mặt đầy mộng bức. Sao lại nữa rồi!?
"Có báo thù hay không, không liên quan gì đến cậu!" Phong Huyền Diệc day day huyệt thái dương.
"Được, các người nói gì, tôi làm thế đấy." Nhất Chi Hoa gật đầu một cái: "Lên núi đao, xuống chảo dầu, quyết không chối từ."
"Núi đao biển lửa không cần cậu xuống..." Phong Huyền Diệc nhìn Nhất Chi Hoa, khẽ mỉm cười nói: "Đợi ngày mai, cậu trói Vô Ưu tiểu thư trở về, tìm tới con hàng giả đó, nói cho ả ta biết, cậu đã trói được người quay về."
Nghe Phong Huyền Diệc nói, Diệp Oản Oản nhất thời sửng sốt một chút. Chờ một chút... chuyện này trước đó cũng chưa hề nói với nàng. Tại sao lại phải trói nàng?
Không chỉ mỗi mình Diệp Oản Oản mộng bức, Nhất Chi Hoa tỏ vẻ không cách nào giải thích được.
"Cao nhân tự có diệu kế." Phong Huyền Diệc cười nói.
Một đêm này, Diệp Oản Oản và Nhất Chi Hoa dành cả buổi ngồi nghe cái gọi là “diệu-kế” của Phong Huyền Diệc. Hai người không khỏi vỗ tay khen hay.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Phong Huyền Diệc và Nhất Chi Hoa ở trong phòng làm việc nhắm mắt ngủ một lát, Diệp Oản Oản thì tranh thủ thời gian, xử lý một số tài liệu giấy tờ của Không Sợ Minh, hơn nữa lên kế hoạch tìm kiếm đám người Kỷ Tu Nhiễm.
Học viện Xích Diễm bên kia, bởi vì gần đây viện trưởng không có mặt, cũng không biết đã đi đâu về đâu. Nàng đành đợi đến khi viện trưởng trở về mới trả nhiệm vụ, thôi miên lần thứ 3.
"Minh chủ."
Rất nhanh, cửa phòng làm việc bị gõ.
"Vào đi." Diệp Oản Oản nói.
Đại trưởng lão đi vào phòng làm việc, đầu tiên là nhìn Nhất Chi Hoa đang khò khò ngủ say một cái, chợt hơi nghi hoặc một chút, nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Sát thủ này... làm sao lại được mở trói rồi? Còn ngủ ở Không Sợ Minh?
"Kêu gọi đầu hàng." Diệp Oản Oản giải thích.
Nghe tiếng, Đại trưởng lão lập tức nâng ngón tay cái lên giơ về phía Diệp Oản Oản, nói: "Không hổ là minh chủ! Cao, thật sự cao tay!"
"Có chuyện gì?" Diệp Oản Oản để văn kiện xuống, nhìn về phía Đại trưởng lão.
"Minh chủ, Lăng gia có người muốn gặp cô." Đại trưởng lão mở miệng nói.
/2489
|