Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
- --
(vẫn đang trong hồi ức)
Bị thôi miên, Diệp Oản Oản nhớ tới đây, quả thật là muốn tự sát.
Khi đó, bộ dáng nàng mặc một thân đồ xám, trong tay đang cầm một chiếc bánh nướng nát, nói với Tư Dạ Hàn muốn "Lấy thân báo đáp", quả thực là siêu ngốc nghếch!
Tại sao!? Mới vừa tự khen hồi ức tốt đẹp cơ đấy!
Vì sao sẽ biến thành như vậy!?
Ngay tại thời điểm Diệp Oản Oản muốn đập đầu tự tử, hồi ức vẫn còn đang tiếp diễn.
Ánh mắt trong vắt của Tư Dạ Hàn lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó, đưa một ngón tay thon dài ra, nhận lấy chiếc...bánh nướng...trong tay nàng...
"Đây là cái gì?" Tư Dạ Hàn hỏi.
Diệp Oản Oản sững sờ, kinh ngạc trả lời: "Bánh nướng đấy! Ăn rất ngon... Tôi đánh lão chủ quán một trận, cướp... À, không phải!! Tôi xếp hàng đợi cả mười mấy tiếng mới mua được..."
Trên mặt của chàng trai dường như xẹt qua vẻ hồ nghi, giống như từ trước tới nay chưa từng thấy qua chiếc bánh nướng nào vậy.
Sau đó, anh cầm bánh nướng lên, cắn một cái.
Diệp Oản Oản nhìn đến ngẩn người, làm sao ngay cả ăn bánh nướng cũng đều đẹp trai như vậy chứ! Quả thực là thần tiên!
Sau khi chàng trai ăn bánh nướng xong, cúi đầu mở miệng nói với nàng: "Đi theo tôi!"
"Ơ... vâng..." Diệp Oản Oản sững sờ bò dậy. Mặc dù không biết rốt cuộc anh ta có ý gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Chàng trai cứ như vậy dẫn nàng tới trong một gian phòng, sau đó ném cho nàng một chút thuốc trị thương, "Tự mình bôi đi!"
Diệp Oản Oản nhất thời vừa mừng vừa sợ, "Này...? Anh... Anh... Tại sao anh phải giúp tôi?"
Chàng trai mặt không cảm xúc đáp: "Bánh nướng không tệ, đây là báo đáp."
Diệp Oản Oản: "Ặc..."
Nàng lại có thể dùng một cái bánh nướng đổi lấy một mạng?
Phương thức xuất bài không dựa theo lẽ thường này, quả nhiên đúng là Tư Dạ Hàn rồi!
Sau khi Diệp Oản Oản than thở xong, phản ứng thứ hai là: Trời má...!! Nàng lấy thân báo đáp lại còn kém hơn một cái bánh nướng nát sao?
Có còn thiên lý hay không?
Lần đầu tiên gặp gỡ “nát bấy” này, quả thật là không có chút lãng mạn nào!
Sau khi ném cho nàng một chút thuốc bôi, Tư Dạ Hàn liền rời đi.
Diệp Oản Oản chật vật bôi thuốc khắp người, sau đó đi dạo quanh một vòng.
Bày trí chỗ này khá đơn giản, bốn phía đều hoang phế, quả nhiên là nơi giam cầm phạm nhân...
Chàng trai thấy nàng đi ra, lạnh giọng nói: "Bôi thuốc xong rồi thì đi đi!"
Giờ phút này, Diệp Oản Oản đối với chàng trai trước mặt đã không còn cảm thấy sợ hãi như trước nữa, mở miệng tiếp lời, "Anh phạm lỗi gì mà bị nhốt ở chỗ này? Tôi nghe nói Tu La Chủ của các người đặc biệt tàn nhẫn biến thái, động một chút là moi tim móc phổi, còn ăn thịt người! Tôi thấy sớm muộn gì anh cũng sẽ gặp nạn! Nếu không, anh đi chung với tôi thì hơn!"
Tư Dạ Hàn: "Tu La Chủ... tàn nhẫn biến thái?"
Diệp Oản Oản: "Đúng vậy! Anh xem, anh đẹp trai như vậy, lại thiện lương như vậy, hắn ta còn nhốt anh ở tại địa phương quỷ quái này, không phải là biến thái thì là cái gì?"
Tư Dạ Hàn dường như trầm mặc rất lâu, ngay sau đó nói: "Nơi này rất nguy hiểm, không phải là chỗ cô nên tới."
Diệp Oản Oản than thở: "Hic, tôi cũng có muốn đâu, nhưng đây là nhiệm vụ minh chủ giao cho tôi! Kế hoạch tác chiến của A Tu La quá nghiêm mật, chúng tôi gần đây thương vong thảm trọng, cho nên minh chủ phái tôi tới nơi này điều tra tình báo. Minh chủ của chúng tôi rất đáng sợ, nếu như tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ, sẽ đánh tôi!"
Diệp Oản Oản ỉu xìu, kể lể đầy đáng thương. Giờ phút này, toàn thân nàng đều bị thương, bộ dáng khẽ rủ đầu xuống, quả thật chính là một cô bé nhỏ nhắn đáng thương bị người ta ăn hiếp.
Bị thôi miên, Diệp Oản Oản nhớ tới đây, không khỏi xuýt xoa. Xem ra kỹ thuật diễn xuất này của nàng là trời sinh, chính nàng cũng tự vỗ tay khen ngợi kỹ thuật diễn xuất và độ mặt dày không biết xấu hổ này của mình...
Tư Dạ Hàn nghe vậy, nhìn nàng một cái: "Ngày mai, bảo minh chủ của các người không nên đi đường thủy."
Nghe thấy đối phương đột nhiên lên tiếng, Diệp Oản Oản sửng sốt một chút, "Hả?"
"Đường thủy có A Tu La mai phục." Tư Dạ Hàn tiếp tục nói.
- --
(vẫn đang trong hồi ức)
Bị thôi miên, Diệp Oản Oản nhớ tới đây, quả thật là muốn tự sát.
Khi đó, bộ dáng nàng mặc một thân đồ xám, trong tay đang cầm một chiếc bánh nướng nát, nói với Tư Dạ Hàn muốn "Lấy thân báo đáp", quả thực là siêu ngốc nghếch!
Tại sao!? Mới vừa tự khen hồi ức tốt đẹp cơ đấy!
Vì sao sẽ biến thành như vậy!?
Ngay tại thời điểm Diệp Oản Oản muốn đập đầu tự tử, hồi ức vẫn còn đang tiếp diễn.
Ánh mắt trong vắt của Tư Dạ Hàn lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó, đưa một ngón tay thon dài ra, nhận lấy chiếc...bánh nướng...trong tay nàng...
"Đây là cái gì?" Tư Dạ Hàn hỏi.
Diệp Oản Oản sững sờ, kinh ngạc trả lời: "Bánh nướng đấy! Ăn rất ngon... Tôi đánh lão chủ quán một trận, cướp... À, không phải!! Tôi xếp hàng đợi cả mười mấy tiếng mới mua được..."
Trên mặt của chàng trai dường như xẹt qua vẻ hồ nghi, giống như từ trước tới nay chưa từng thấy qua chiếc bánh nướng nào vậy.
Sau đó, anh cầm bánh nướng lên, cắn một cái.
Diệp Oản Oản nhìn đến ngẩn người, làm sao ngay cả ăn bánh nướng cũng đều đẹp trai như vậy chứ! Quả thực là thần tiên!
Sau khi chàng trai ăn bánh nướng xong, cúi đầu mở miệng nói với nàng: "Đi theo tôi!"
"Ơ... vâng..." Diệp Oản Oản sững sờ bò dậy. Mặc dù không biết rốt cuộc anh ta có ý gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Chàng trai cứ như vậy dẫn nàng tới trong một gian phòng, sau đó ném cho nàng một chút thuốc trị thương, "Tự mình bôi đi!"
Diệp Oản Oản nhất thời vừa mừng vừa sợ, "Này...? Anh... Anh... Tại sao anh phải giúp tôi?"
Chàng trai mặt không cảm xúc đáp: "Bánh nướng không tệ, đây là báo đáp."
Diệp Oản Oản: "Ặc..."
Nàng lại có thể dùng một cái bánh nướng đổi lấy một mạng?
Phương thức xuất bài không dựa theo lẽ thường này, quả nhiên đúng là Tư Dạ Hàn rồi!
Sau khi Diệp Oản Oản than thở xong, phản ứng thứ hai là: Trời má...!! Nàng lấy thân báo đáp lại còn kém hơn một cái bánh nướng nát sao?
Có còn thiên lý hay không?
Lần đầu tiên gặp gỡ “nát bấy” này, quả thật là không có chút lãng mạn nào!
Sau khi ném cho nàng một chút thuốc bôi, Tư Dạ Hàn liền rời đi.
Diệp Oản Oản chật vật bôi thuốc khắp người, sau đó đi dạo quanh một vòng.
Bày trí chỗ này khá đơn giản, bốn phía đều hoang phế, quả nhiên là nơi giam cầm phạm nhân...
Chàng trai thấy nàng đi ra, lạnh giọng nói: "Bôi thuốc xong rồi thì đi đi!"
Giờ phút này, Diệp Oản Oản đối với chàng trai trước mặt đã không còn cảm thấy sợ hãi như trước nữa, mở miệng tiếp lời, "Anh phạm lỗi gì mà bị nhốt ở chỗ này? Tôi nghe nói Tu La Chủ của các người đặc biệt tàn nhẫn biến thái, động một chút là moi tim móc phổi, còn ăn thịt người! Tôi thấy sớm muộn gì anh cũng sẽ gặp nạn! Nếu không, anh đi chung với tôi thì hơn!"
Tư Dạ Hàn: "Tu La Chủ... tàn nhẫn biến thái?"
Diệp Oản Oản: "Đúng vậy! Anh xem, anh đẹp trai như vậy, lại thiện lương như vậy, hắn ta còn nhốt anh ở tại địa phương quỷ quái này, không phải là biến thái thì là cái gì?"
Tư Dạ Hàn dường như trầm mặc rất lâu, ngay sau đó nói: "Nơi này rất nguy hiểm, không phải là chỗ cô nên tới."
Diệp Oản Oản than thở: "Hic, tôi cũng có muốn đâu, nhưng đây là nhiệm vụ minh chủ giao cho tôi! Kế hoạch tác chiến của A Tu La quá nghiêm mật, chúng tôi gần đây thương vong thảm trọng, cho nên minh chủ phái tôi tới nơi này điều tra tình báo. Minh chủ của chúng tôi rất đáng sợ, nếu như tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ, sẽ đánh tôi!"
Diệp Oản Oản ỉu xìu, kể lể đầy đáng thương. Giờ phút này, toàn thân nàng đều bị thương, bộ dáng khẽ rủ đầu xuống, quả thật chính là một cô bé nhỏ nhắn đáng thương bị người ta ăn hiếp.
Bị thôi miên, Diệp Oản Oản nhớ tới đây, không khỏi xuýt xoa. Xem ra kỹ thuật diễn xuất này của nàng là trời sinh, chính nàng cũng tự vỗ tay khen ngợi kỹ thuật diễn xuất và độ mặt dày không biết xấu hổ này của mình...
Tư Dạ Hàn nghe vậy, nhìn nàng một cái: "Ngày mai, bảo minh chủ của các người không nên đi đường thủy."
Nghe thấy đối phương đột nhiên lên tiếng, Diệp Oản Oản sửng sốt một chút, "Hả?"
"Đường thủy có A Tu La mai phục." Tư Dạ Hàn tiếp tục nói.
/2489
|