Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 26: “Chụt Chụt” yêu anh nhất rồi
/2489
|
Editor: Thủy Tiên
-----------------------
Nhà trọ.
[Cửu gia, Cửu gia ~ làm sao mà vẫn chưa trả lời người ta nha? Người ta viết có được hay không ~ yêu cầu khen ngợi yêu cầu “chụt chụt” ~ ]
Diệp Oản Oản sau khi gửi tin nhắn này xong, thấy bên kia chậm chạp, mãi mà không trả lời, để cho an toàn, vẫn gửi thêm một tin nhắn nữa.
Thật ra thì trong nội tâm cô ít nhiều vẫn có một chút thấp thỏm, bởi vì không xác định được Tư Dạ Hàn rốt cuộc có phải cái bộ dáng kia hay không.
Còn có cái bài thơ kia, thật ra là bài thơ của con trai viết để tỏ tình với người con gái trong lòng.
Bị coi giống như con gái, nhận cái lời tỏ tình buồn nôn kia, có ai biến thái mà không tức giận chứ?
Kiếp trươc,hơn nửa đêm cô bị người của Tư Dạ Hàn phái tới trực tiếp bắt trở về, huyên náo làm cho toàn bộ trường học đều xôn xao, có đủ loại tin đồn nhảm về cô bay đầy trời,, nào là cô bị phú hào thương bao nuôi bởi vì chạy trốn mới bị bắt trở về, còn có nhà cô vay lãi suất cao đối phương phải đem cô bắt đi rồi bán đến cái nới đó…
Tin nhảm mặc dù không có thưc, nhưng miệng của nhiều người xói chảy mòn vàng, tích hủy thiêu cốt.
Nhớ lại đủ loại chuyện trong quá khứ, thân thể Diệp Oản Oản rét run từng hồi…
Lức này, chiếc điện thoại di động trong lòng bàn tay vo ve chấn động một cái.
Diệp Oản Oản khẽ run lên, chậm rãi nhìn về phía cái tin nhắn vừa mới nhận…
Tư Dạ Hàn gửi lại cho cô một chữ “tốt”, thậm chí còn kèm theo một cái ảnh động “Chụt chụt”.
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm cái ảnh động “Chụt chụt”, trực tiếp ngây dại: “…”
Bạn có thể tưởng tượng được một người cực kỳ hung ác hung tàn giống như một đại ma đầu gửi cho bạn một cái ảnh động “chụt chụt” sao?
Cùng lúc đó, một trận ớn lạnh xâm nhập vào cơ thể không rõ lý do bị vẻ mặt bất khả tư nghị xua tan.
Tư Dạ Hàn… Dường như với nhận biết kiếp trước của cô… Có chút bất đồng…
Còn nữa, cô thật sự giống như phát hiện một chuyện gì đó không thể xảy ra!
Diệp Oản Oản lấy ngón tay nâng cằm lên, khe khẽ dõ một bên gò má, sau đó, lại soạn một tin nhắn gửi đi: [“Chụt chụt” yêu anh nhất rồi ~ còn có một tuần nữa là em kiểm tra rồi..., người ta rất muốn nghiêm túc ôn tập, cho nên khoảng thời gian này có thể sẽ không nhắn tin với anh được, nhất định phải nhớ đến em mỗi ngày đó nha ~ ]
Cơ hồ là trong nháy mắt Diệp Oản Oản vừa mới gửi tin nhắn đi, bên kia liền lập tức trả lời lại rồi: [ ừ. ]
Nhìn chằm chằm tin nhắn vô cùng dứt khoát đó, Diệp Oản Oản lần nữa kinh ngạc nháy mắt một cái.
Chuyện này… Cái này cũng được sao?
Thế nhừn là mới vừa rồi cô nói, phải một tuần không liên lạc với hắn a! Chuyện này cũng đáp ứng?
Đánh chết cô cũng không nghĩ ra… Tùy tiện nũng nịu một chút mà thôi, lại có ích như thế…
Diệp Oản Oản thừ ra ba giây, đem đầu đập lên bàn một cái, hận không thể đem đầu mình đập cho chết được, sơm biết Tư Dạ Hàn dễ dỗ như vậy, kiếp trước nàng đã không phải chịu nhiều tội như vậy!
Được rồi, phát hiện vũ khí để đối phó đại ma đầu, tóm lại là chuyện tốt.
Sau đó, sau khi đã giải quyết xong Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản liền tâm vô tạp niệm đâm đầu vào một biển sách, đem toàn bộ thể xác và tinh thần mà bắt đầu ôn tập.
Đảo mắt bảy ngày trôi qua.
Bảy ngày này, Diệp Oản Oản chỉ ngủ mỗi ngày tầm 3-4 tiếng, cuối cùng là đem tài liệu từ lớp 10 đến lớp 12 mà hiện tại cô có đọc qua hết một lượt.
Bây giờ cuối cùng cô cũng biết, ngủ không đủ giấc có bao nhiêu cực khổ, chờ kiểm tra thử xong rồi, cô nhất định phải ngủ đến trời đất u ám mới dậy.
Môn thi ngày đầu tiên là văn tống và ngữ văn, Diệp Oản Oản giống như hồn ma lãng vãng bồng bềnh mà đến phòng học.
Vốn là trong lớp có chút huyên náo, nhưng ngay khi Diệp Oản Oản xuất hiên, giống như âm thanh bị hãm lại, đột nhiên yên tĩnh hẳn.
Hôm nay Diệp Oản Oản không mang theo bộ tóc giả màu xanh lá cây trên đỉnh đầu, trang điểm cũng rất qua loa lấy lệ, dù sao cô cũng đang chuẩn bị từng chút một sửa đổi để lấy lại hình tượng.
Nhưng vấn đề là, cô vì ôn tập thức đêm bảy ngày, cái vành mắt kia đen đến nỗi so với Smoky Eye make up còn đáng sợ hơn, độ kinh sợ bởi đầu tóc rối bời hoàn toàn không thua gì cái đầu màu xanh lá…
-----------------------
Nhà trọ.
[Cửu gia, Cửu gia ~ làm sao mà vẫn chưa trả lời người ta nha? Người ta viết có được hay không ~ yêu cầu khen ngợi yêu cầu “chụt chụt” ~ ]
Diệp Oản Oản sau khi gửi tin nhắn này xong, thấy bên kia chậm chạp, mãi mà không trả lời, để cho an toàn, vẫn gửi thêm một tin nhắn nữa.
Thật ra thì trong nội tâm cô ít nhiều vẫn có một chút thấp thỏm, bởi vì không xác định được Tư Dạ Hàn rốt cuộc có phải cái bộ dáng kia hay không.
Còn có cái bài thơ kia, thật ra là bài thơ của con trai viết để tỏ tình với người con gái trong lòng.
Bị coi giống như con gái, nhận cái lời tỏ tình buồn nôn kia, có ai biến thái mà không tức giận chứ?
Kiếp trươc,hơn nửa đêm cô bị người của Tư Dạ Hàn phái tới trực tiếp bắt trở về, huyên náo làm cho toàn bộ trường học đều xôn xao, có đủ loại tin đồn nhảm về cô bay đầy trời,, nào là cô bị phú hào thương bao nuôi bởi vì chạy trốn mới bị bắt trở về, còn có nhà cô vay lãi suất cao đối phương phải đem cô bắt đi rồi bán đến cái nới đó…
Tin nhảm mặc dù không có thưc, nhưng miệng của nhiều người xói chảy mòn vàng, tích hủy thiêu cốt.
Nhớ lại đủ loại chuyện trong quá khứ, thân thể Diệp Oản Oản rét run từng hồi…
Lức này, chiếc điện thoại di động trong lòng bàn tay vo ve chấn động một cái.
Diệp Oản Oản khẽ run lên, chậm rãi nhìn về phía cái tin nhắn vừa mới nhận…
Tư Dạ Hàn gửi lại cho cô một chữ “tốt”, thậm chí còn kèm theo một cái ảnh động “Chụt chụt”.
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm cái ảnh động “Chụt chụt”, trực tiếp ngây dại: “…”
Bạn có thể tưởng tượng được một người cực kỳ hung ác hung tàn giống như một đại ma đầu gửi cho bạn một cái ảnh động “chụt chụt” sao?
Cùng lúc đó, một trận ớn lạnh xâm nhập vào cơ thể không rõ lý do bị vẻ mặt bất khả tư nghị xua tan.
Tư Dạ Hàn… Dường như với nhận biết kiếp trước của cô… Có chút bất đồng…
Còn nữa, cô thật sự giống như phát hiện một chuyện gì đó không thể xảy ra!
Diệp Oản Oản lấy ngón tay nâng cằm lên, khe khẽ dõ một bên gò má, sau đó, lại soạn một tin nhắn gửi đi: [“Chụt chụt” yêu anh nhất rồi ~ còn có một tuần nữa là em kiểm tra rồi..., người ta rất muốn nghiêm túc ôn tập, cho nên khoảng thời gian này có thể sẽ không nhắn tin với anh được, nhất định phải nhớ đến em mỗi ngày đó nha ~ ]
Cơ hồ là trong nháy mắt Diệp Oản Oản vừa mới gửi tin nhắn đi, bên kia liền lập tức trả lời lại rồi: [ ừ. ]
Nhìn chằm chằm tin nhắn vô cùng dứt khoát đó, Diệp Oản Oản lần nữa kinh ngạc nháy mắt một cái.
Chuyện này… Cái này cũng được sao?
Thế nhừn là mới vừa rồi cô nói, phải một tuần không liên lạc với hắn a! Chuyện này cũng đáp ứng?
Đánh chết cô cũng không nghĩ ra… Tùy tiện nũng nịu một chút mà thôi, lại có ích như thế…
Diệp Oản Oản thừ ra ba giây, đem đầu đập lên bàn một cái, hận không thể đem đầu mình đập cho chết được, sơm biết Tư Dạ Hàn dễ dỗ như vậy, kiếp trước nàng đã không phải chịu nhiều tội như vậy!
Được rồi, phát hiện vũ khí để đối phó đại ma đầu, tóm lại là chuyện tốt.
Sau đó, sau khi đã giải quyết xong Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản liền tâm vô tạp niệm đâm đầu vào một biển sách, đem toàn bộ thể xác và tinh thần mà bắt đầu ôn tập.
Đảo mắt bảy ngày trôi qua.
Bảy ngày này, Diệp Oản Oản chỉ ngủ mỗi ngày tầm 3-4 tiếng, cuối cùng là đem tài liệu từ lớp 10 đến lớp 12 mà hiện tại cô có đọc qua hết một lượt.
Bây giờ cuối cùng cô cũng biết, ngủ không đủ giấc có bao nhiêu cực khổ, chờ kiểm tra thử xong rồi, cô nhất định phải ngủ đến trời đất u ám mới dậy.
Môn thi ngày đầu tiên là văn tống và ngữ văn, Diệp Oản Oản giống như hồn ma lãng vãng bồng bềnh mà đến phòng học.
Vốn là trong lớp có chút huyên náo, nhưng ngay khi Diệp Oản Oản xuất hiên, giống như âm thanh bị hãm lại, đột nhiên yên tĩnh hẳn.
Hôm nay Diệp Oản Oản không mang theo bộ tóc giả màu xanh lá cây trên đỉnh đầu, trang điểm cũng rất qua loa lấy lệ, dù sao cô cũng đang chuẩn bị từng chút một sửa đổi để lấy lại hình tượng.
Nhưng vấn đề là, cô vì ôn tập thức đêm bảy ngày, cái vành mắt kia đen đến nỗi so với Smoky Eye make up còn đáng sợ hơn, độ kinh sợ bởi đầu tóc rối bời hoàn toàn không thua gì cái đầu màu xanh lá…
/2489
|