Chương 24: Khẽ run rẩy…
Nói chính xác, là cơ thể của Đông Phương Dụ bị người ta đẩy mạnh ra.
Tiếp theo, Hải Tiểu Đường cũng bị đẩy ra theo.
Lách cách…
Đèn pha lê rơi xuống, đập lên người của Lâm Hinh Nhi, các mảnh vỡ văng khắp nơi.
“A…” Mọi người la hét chói tai tại hội trường.
Đông Phương Dụ và Hải Tiểu Đường ngạc nhiên nhìn sang, đúng lúc thấy cảnh nguy hiểm khi nãy.
Lâm Hinh Nhi ngã xuống đất, cánh tay bị đập xuống đất bị thương, máu tươi chảy ra, gương mặt nhỏ đau đớn tái nhợt.
Nhưng sự cố xảy ra quá đột ngột, bỗng chốc không ai dám tiến lên kiểm tra tình hình cho cô ta.
Trong nháy mắt, Đông Phương Dụ hoàn hồn, sải bước lớn đi tới ngồi xổm xuống, đỡ lấy cô ta và chau mày hỏi: “Cô sao rồi?”
Cả cánh tay của Lâm Hinh Nhi toàn là máu…
Cô ta ngẩng đầu nhìn anh, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Chủ tịch… anh không sao chứ…”
Đông Phương Dụ đơ ra.
Cô ta đã bị thương ra nông nỗi này, ngược lại còn quan tâm anh.
Đông Phương Dụ lập tức ngẩng đầu hỏi: “Có gọi xe cứu thương chưa?”
“Đã gọi rồi…”
“Chủ tịch, tôi… tôi không sao…” Lâm Hinh Nhi yếu ớt nói ra vài chữ, đột nhiên ngất trên người anh.
Đông Phương Dụ chau mày, chỉ do dự một giây thì bế người lên, nhanh chóng đến bệnh viện.
Lâm Hinh Nhi là nhân viên của anh, vì cứu anh nên mới bị thương. Anh làm ông chủ thì không thể bỏ mặc không lo.
Ai cũng suy nghĩ như thế, đều cho rằng Đông Phương Dụ chỉ đơn thuần muốn cứu người.
Nhưng Hải Tiểu Đường không phải…
Trải qua kiếp trước, kiếp này mặc kệ là giữa Đông Phương Dụ với Lâm Hinh Nhi xảy ra chuyện gì, cô cũng không kiểm soát được mà nghi ngờ.
Cô nghi ngờ giữa họ có chuyện gì đó.
Giống như kiếp trước vậy, vừa nghe gió lay ngọn cỏ thì nghi ngờ họ.
Mặc kệ không còn quan tâm gì cả, vẫn không kiềm chế được mà nghi ngờ họ.
Hải Tiểu Đường đứng yên tại chỗ, nét mặt không tốt lắm.
Không phải thấy Đông Phương Dụ cứu Lâm Hinh Nhi mà khó chịu trong lòng, mà là cảm thấy bệnh của mình quá nghiêm trọng.
Kiếp trước bệnh nghi ngờ quá nghiêm trọng của mình đã hại cô.
Cô rất sợ kiếp này sẽ giẫm lên vết xe đổ.
Cô hiểu rất rõ, mãi không ly hôn với Đông Phương Dụ, sớm muộn gì trái tim cô cũng bị anh đảo lộn.
Trời sinh anh chính là khắc tinh của cô, ở trước mặt anh, sự đề phòng của cô cơ bản không cách nào làm đến mức kiên cố không ngã nổi.
Lỡ như cô lại động lòng với anh lần nữa, có phải có nghĩa là… cô vẫn đi theo hướng huỷ diệt?
Vậy cô trọng sinh thì có ý nghĩa gì đây?
Hải Tiểu Đường vừa nghĩ đến kết cục thê thảm của kiếp trước, từng tế bào trên người cô không kiểm soát được mà sợ sệt và run rẩy…
Có người lập tức phát hiện cô có gì đó không đúng: “Phu nhân, cô sao rồi, cô có sao không?”
Hải Tiểu Đường mơ màng nhìn mọi người xung quanh, trước mắt tối sầm, cô cũng ngất đi.
Trời đã sáng.
Trong phòng VIP của bệnh viện.
Hải Tiểu Đường chậm rãi mở mắt ra thì thấy trần nhà trắng như tuyết.
Mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong không khí đã cho cô biết mình đang ở đâu.
Cô hơi nghiêng đầu thì thấy Đông Phương Dụ ngồi bên giường, tay đỡ đầu đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bộ vest của anh vắt trên thành ghế, áo sơ mi trên người cũng có vẻ lộn xộn.
3 chiếc cúc trước ngực cởi ra, tay áo cũng vén lên, một đêm trôi qua, dưới cằm anh lại mọc một nhúm râu nhạt màu.
Anh đã canh ở đây suốt đêm.
Hải Tiểu Đường chỉ muốn nhúc nhích một chút, người đàn ông đang chợp mắt bỗng dưng tỉnh dậy.
Thấy cô tỉnh lại, anh thấp giọng hỏi: “Cô cảm thấy sao rồi? Có cần gọi bác sĩ không?”
/1079
|