Chương 30: Cút, từ giờ hãy biến mất khỏi tầm mắt của tôi
Mang theo áp lực mạnh mẽ, anh sải bước lớn đứng trước mặt cô.
Hải Tiểu Đường bị doạ nên quên mất phải di chuyển.
Đông Phương Dụ cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt như hang động đen tối đáng sợ: “Hải Tiểu Đường, cô giỏi lắm, đúng là giỏi thật đấy!”
Hải Tiểu Đường không biết tại sao anh lại phẫn nộ như vậy, cô vô thức nghi ngờ hỏi ngược lại: “Sao vậy, anh không muốn ly hôn với tôi à?”
Người đàn ông nhếch miệng cười u ám: “Tôi chưa từng nghĩ muốn cưới cô!”
Thì sao lại tới nói tới chuyện không muốn ly hôn?
Hải Tiểu Đường gật đầu: “Tôi biết, cho nên tôi mới muốn kết thúc sai lầm này sớm.”
“Cô cũng biết đây là sai lầm!”
Đông Phương Dụ siết chặt cằm của cô, ánh mắt căm hận, hận không thể nuốt tươi cô.
“Cả đời của Đông Phương Dụ tôi chưa phạm sai lầm, mà cô là sai lầm duy nhất của tôi!”
“…”
“Tại sao cô phải bám lấy tôi không buông, tại sao muốn kéo tôi cùng phạm sai! Cô nghĩ mình là ai chứ?”
“…” Hàng mi của Hải Tiểu Đường run rẩy, trong lòng rất khó chịu.
Đúng vậy, tất cả đều là lỗi của cô. Rõ ràng biết anh không thích mình, còn cứ muốn gả cho anh, cô chưa từng nghĩ đến cảm nhận của anh.
“Đông Phương Dụ, xin lỗi…”
Đông Phương Dụ cười mỉa: “Một câu xin lỗi thì giải quyết được vấn đề sao? Hải Tiểu Đường, cô có biết tôi rất ghét cô không?”
“…”
Anh tiến sát mặt cô, ánh mắt lạnh lẽo dường như muốn lăng trì cô vậy: “Người đáng ghét nhất chính là cô.”
Vẻ mặt của Hải Tiểu Đường tái nhợt.
Cô làm người quả nhiên thất bại, hoá ra cô là người khiến người ta chán ghét đến vậy…
Cô há miệng, thấp giọng nói: “Tôi không cách nào cứu vãn được chuyện gì, bù đắp chuyện gì, chỉ có thể từ bỏ anh. Hay là, anh hy vọng tôi làm gì?”
Đông Phương Dụ buông cằm cô ra, vẻ mặt lạnh lùng: “Cút, từ giờ hãy biến mất khỏi tầm mắt của tôi, mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
“….”
“Bây giờ mau cút đi cho tôi!”
Hải Tiểu Đường ngơ ngác, gật đầu quay người đi khỏi.
Cô sẽ làm được đến mức này, sau này cố hết sức không xuất hiện trước mặt anh.
Đông Phương Dụ nhìn cô rời khỏi bình tĩnh như vậy, ngọn lửa vô danh trong lòng chợt dâng trào.
Cô đảo lộn cuộc sống của anh, bây giờ còn có thể thản nhiên bỏ đi như vậy…
Dựa vào cái gì từ đầu tới cuối, cô muốn làm gì thì làm chứ?
Đông Phương Dụ thấy phẫn nộ khó hiểu, anh chợt đá mạnh vào giường.
Chiếc giường lớn vững chãi và sang trọng đã bị đá văng ra một khoảng xa.
Vẻ mặt của Hải Tiểu Đường không ổn từ trên lầu đi xuống.
Dì Trương nhìn thấy cô, nghi ngờ hỏi: “Cô chủ, cô sao thế?”
“Dì Trương, bây giờ chúng ta đi khỏi đây thôi.”
“Cô và cậu chủ…”
Hải Tiểu Đường cười: “Tôi không sao, chúng ta rời khỏi đây đi.”
“… Được thôi.” Dì Trong thở dài trong lòng. Cuộc hôn nhân của Hải Tiểu Đường vốn không như ý, bà ấy luôn nhìn thấy.
Nhưng đây cũng là cuộc sống của họ, bà ấy không có quyền gì can thiệp vào.
Người làm đặt toàn bộ vali vào trong xe, Hải Tiểu Đường đứng trước cửa xe, quay đầu nhìn căn biệt thự này, trong lòng cảm thấy hơi phức tạp.
Nhưng lại không hề cảm thấy lưu luyến.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, cô và Đông Phương Dụ cũng sẽ không còn bất kỳ tình cảm gì nữa.
Cho nên tới đây kết thúc thôi. Anh là đàn ông, có lẽ một cuộc hôn nhân thất bại chắc cũng không ảnh hưởng gì đến anh.
Dù gì anh thành công và cao quý như thế, chút thất bại này đối với anh cũng chẳng là gì.
Còn với cô, quả đắng mà bản thân theo đuổi, tự mình ăn thôi.
Chỉ cần cuộc sống sau này đừng xảy ra sai lầm như thế nữa là được.
Xe nhanh chóng rời khỏi, Hải Tiểu Đường vẫn luôn im lặng, bỗng dưng dì Trương tỏ ra quan tâm hỏi: “Cô chủ, cô thật sự không sao chứ?”
/1079
|