Chương 21: Cho cô leo cây
Sau khi nói chuyện với Sở Duật Hành xong, Diêu Nê và anh quyết định 8 giờ sáng mai đến bệnh viện.
Diêu Nê biết Diêu Bân chắc chắn không thể đồng ý để cô phá cái thai này, vì vậy cô cũng không tiếp tục chống đối ông, mà là trở về phòng bếp đi tìm con gà hầm mà hôm nay ông đặc biệt làm cho cô.
Không phải người ta đều nói sức khoẻ là vốn liếng để làm cách mạng sao? Không góp đủ vốn thì ngày mai làm sao cô đi làm cách mạng được?
…
Ngày hôm sau sau khi thức dậy, nhà họ Diêu thế mà lại xuất hiện thêm hai người lính!
Ông cụ Diêu nói, hai người này được ông đặc biệt điều tới từ quân đội, sau này tất cả mọi chuyện cần đi ra ngoài thì giao cho họ làm hết, từ sáng sớm ông đã thay cô xin nghỉ một tuần để kết hôn rồi, vừa vặn dùng để bận rộn chuẩn bị hôn lễ, cưới xong lại về đơn vị làm việc.
Diêu Nê lập tức hiểu ra, thì ra đây chính là hai người mà ông cụ Diêu cử tới để giám sát cô?
“Khụ khụ, ông nội, ngày hôm qua con đã nói với ông chú rồi, 8 giờ hôm nay chú ấy sẽ tới đón cô đi khám thai…”.
Lời nói của Diêu Nê khiến ông cụ Diêu nhíu mày, khám thai? Khám thai thì tốt. Ông hơi ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, ui, còn chưa đến nửa tiếng nữa à?
Thấy Diêu Nê mạnh mẽ gật đầu với vẻ mặt mong đợi, Diêu Bân nói: “Yên tâm đi, những gì con nghĩ đến thì ông nội cũng nghĩ đến, ông sợ con đi lại cực khổ nên đã gọi bác sĩ Triệu đến từ sớm rồi. Tiểu Nê, bây giờ trong bụng con là cháu vàng, ông cụ Sở dặn đi dặn lại là phải thận trọng trong chuyện này!”.
Nụ cười trên mặt Diêu Nê rơi rụng, nghĩ thầm, ông cụ Diêu và ông cụ Sở một khi bắt tay nhau thì sẽ thành hai con cáo già ranh mãnh độc nhất vô nhị! Chẳng qua để đi ra ngoài, cô không thể không tiếp tục nài nỉ ông cụ Diêu: “Ông nội, bác sĩ Triệu là nam, cũng không phải bác sĩ phụ khoa chuyên nghiệp. Ông đã nói đây là cháu vàng rồi! Nên đến bệnh viện kiểm tra cẩn thận. Hơn nữa, bây giờ chẳng phải là để ông chú đó đi một chuyến phí công à?”
“Chuyện đó thì ông nội cũng đã thu xếp cho con rồi, tuy bác sĩ Triệu không phải là bác sĩ phụ khoa, nhưng bác sĩ Triệu đã tìm cho con một bác sĩ phụ khoa nữ rồi. Tiểu Nê à, ông nội sợ con quá sơ ý, đi ra ngoài lỡ làm mất “cục vàng”. Con xem, ông nội suy tính như vậy có chu đáo không?”
Lúc nói lời này, Diêu Bân tỏ vẻ sâu xa mà vỗ vai Diêu Nê, điều này khiến Diêu Nê không khỏi âm thầm giật mình, cô rất hoài nghi, có phải ông già Diêu nhà cô đã nghe được cuộc nói chuyện tối hôm qua của cô và ông chú Sở rồi không?
Diêu Nê cảm thấy một mình cô nói thì không có sức thuyết phục, nếu thế thì cô sẽ ở nhà chờ ông chú đến giải cứu cô.
Vì vậy, Diêu Nê yên tâm ngồi trên bàn ăn sáng. Bữa sáng ông cụ Diêu làm rất phong phú, cô lấy được món gì có dinh dưỡng là ăn cái đó.
Nhưng cô chờ đến tám giờ rưỡi mà vẫn không thấy bóng dáng của Sở Duật Hành đâu, từ sự tự tin tràn trề ban đầu, Diêu Nê biến thành dài cổ trông ngóng, trong lòng lẩm bẩm: Sao lại thế nào, lẽ nào già rồi nên trí nhớ không tốt? Lẽ nào ông chú quên rồi!?
Đồng bọn cùng gây án đột nhiên mất tăm mất tích, điều này khiến Diêu Nê rất lo lắng!
Sở Duật Hành tắt máy, cũng không ở nhà, ông cụ Sở cũng không biết hành tung của anh, khi ông gọi điện thoại đến đội hỏi thăm thì mới biết đội đặc nhiệm của Sở Duật Hành đã nhận được một nhiệm vụ quan trọng tối hôm qua và đi ngay trong đêm rồi, có lẽ ngày mai mới có thể trở về! Mà lúc thi hành nhiệm vụ thì bọn họ đều không thể mang theo điện thoại, cho nên điện thoại của anh bây giờ nằm trong trạng thái tắt máy.
Sau khi biết tất cả, mặt Diêu Nê tối sầm lại! Muốn xé xác ông chú trung niên này ra quá! Quả nhiên, đàn ông mà đáng tin thì heo nái cũng biết trèo cây!
Diêu Nê cảm thấy nếu Sở Duật Hành cho cô leo cây ở thời điểm mấu chốt như thế thì cô chỉ có thể trông cậy vào bản thân mình thôi!
Hôm nay ông cụ Diêu ở nhà, Diêu Nê cũng chỉ ở nhà bí mật quan sát một ngày.
Để xây dựng mối quan hệ, cô giả vờ rất nhiệt tình, chẳng những gọt hoa quả đem vào phòng canh gác cho người ta, còn liên tục hỏi hai anh lính kia bao nhiêu tuổi, công tác ở quân khu nào…
Nhiệt tình như thể bà già muốn giới thiệu đối tượng hẹn hò cho người ta vậy đó.
Diêu Nê cảm thấy thủ vệ được cử tới từ quân đội chắc chắn là cái kiểu không có sở trường gì cả, hoặc là thân thủ bình thường. Nhưng mà!
Có cần phải phô trương như thế không! Hai người này tuy chưa có quân hàm, nhưng là binh nhất! Chẳng những là binh nhất, mà còn có người giành huy chương đồng trong cuộc thi quyền anh ở khu bọn họ! Người còn lại thì đai đen cửu đẳng Taekwondo!
Đối diện với hai cao thủ này, Diêu Nê cảm thấy thế giới của mình lập tức trở nên u tối không có một chút ánh sáng nào, như thể bị một đám mây đen khổng lồ bao phủ trên đỉnh đầu vậy đó.
/782
|