Chương 4:
Đêm hôm đó, Triệu Kỳ Tân lại nhân lúc cô ngủ say mà lén đến ngủ cùng cô, ôm vào trong ngực, trong lòng lại có chút chờ đợi. Ngày mai anh đã có thể chân chính xuất hiện trước mặt cô rồi. Giấc ngủ như cũ đến rất dễ dàng, cơ thể cô là bến bờ của dịu dàng và thoải mái. Nhưng đêm nay, không giống như những đêm không mộng mị trước, chợp mắt không bao lâu, anh đã là người trong mộng.
Mộng cảnh hiện lên là căn phòng ngủ của cô, anh đứng cách cô khoãng mười bước chân, trước mặt như có một bức tường trong suốt chắn anh bên ngoài thế giới của cô anh có thể rõ ràng nhìn thấy cô. Còn phía bên kia chiếc giường cô đang nằm là một khoãng tối đen như mực.
Cô nằm trên giường như cũ đang an tĩnh ngủ, chăn đắp dài qua ngực cô, ánh đèn ngủ không biết hắc từ đâu rọi lên thân thể cô, chỉ nhìn như vậy cũng khiến anh cảm thấy buồn ngủ. Nhưng rồi trong bóng tối một người xuất hiện, anh lờ mờ có thể nhìn thấy đó chính là một người đàn ông, bóng dáng hắn ta cao to, không nhìn rõ mặt nhưng lại cảm nhận rõ ràng ánh mắt hắn đang nhìn anh, đôi mắt đen sâu tĩnh mịch, hình như hắn ta đang giễu cợt anh, loáng thoáng nghe bên tai hai chữ. " Xem kịch."
Sau đó, hắn ngồi trên giường, yên tĩnh nhìn Thái Miên Miên vốn vẫn còn đang say ngủ, vuốt ve sườn mặt của cô, cúi người đặt môi lên miệng cô. Cô trong mộng dường như không nhận thấy điều này, thấy bờ môi lạnh bạc của hắn áp đảo, không những không phản bác mà còn liền đáp lại, một nụ hôn sâu, áo sơ mi trên cơ thể bị bàn tay to của hắn lột ra, cảnh xuân bại lộ trong không khí.
Triệu Kỳ Tân nhìn thấy vậy, ánh mắt nóng lên hấp tấp nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, lại không bỏ sót ánh mắt của hắn ta đang tham lam thưởng thức da thịt thân thể cô, ánh mắt ấy tràn đầy dục vọng, vị chua lan tràn trong cổ họng. Anh có thể nghe thấy âm thanh hắn ta vui đùa tỉ tê với cô, bàn tay đặt dưới bầu ngực cô, vỗ về mông cô, lại xoa nắm ngực cô hết luân chuyển chổ này đến sờ soạng chỗ khác, cô không phản ứng lại giống như con rối tùy ý hắn xoay chuyển rên rỉ trong bất lực, bản thân bị hắn áp đặt. Mắt cô nhấm nghiền mà vô ý thức ưỡng ngực dâng khối thân thể căn tròn ra trước mặt hắn, còn hắn như đế vương hưởng thụ mỹ tỳ, chỉ hơi nghiêng người là đã ngoạn lấy được nơi mê người của cô, âm thanh ám muội của môi và lưỡi trong lúc thưởng thức sắc vị của hắn ta như đánh vào trong màn nhĩ của Triệu Kỳ Tân, mặc cho anh gào lên thế nào hai người kia vẫn không nghe thấy được. Cảm giác này trống rỗng anh thấy rõ ràng cái lưỡi đang đảo đều bên nụ hoa kia, thấy được ngón tay đang trêu đùa hạ thân kia của nhưng không làm gì được.
Sau đó hắn ôm lấy thân thể cô, cuồng dã cắn nuốt yêu thương để lại vô vàng những dấu hôn xanh tím, rồi năng hai chân cô lên cho cô kẹp qua cổ mình, làm bản thân có thể nhìn thấy được hoa huyệt của cô, cái lưỡi tà tứ trêu chọc khiến cô ngâm lên, sau đó đặt cô lên bắp đùi mình, phóng thích dị vật đã sớm căng cứng để ngay hoa huyệt của cô rồi đột ngột ép eo cô hạ xuống dưới. Gấp rút làm cô thét lên vì phấn khích, hắn ta nhỏ giọng nói vài lời với cô, chỉ thấy cô ôm lấy khối ngực đặt ngay trước mặt hắn, dùng nụ hoa cọ cọ lên miệng hắn, a a đòi hắn ngoạn lấy, hắn chần chờ nhưng cuối cùng vẫn theo ý cô mút lấy nó, cô rên lên cười lại với hắn. Sau đó chính bản thân cô quỳ lên hạ xuống cơ thể, vừa mặt kệ bầu ngực bị biến dạng khi vừa luận động mà hắn ta vẫn cắn chặc lấy nhụy hoa, run rẩy đem dị vật hết chạy ra lại chạy vào hoa huyệt như mệnh lệnh của hắn. Không biết trải qua bao lâu...
Nhìn cảnh này, Triệu Kỳ Tân thấy bản thân càng lúc càng mơ hồ, sự tức giận xông lên đến não, còn có một giọng nói đòi hỏi cưỡng đoạt gào lên trong cơ thể, anh giật mình tỉnh giấc. Trên người ướt đẫm mồ hôi lạnh, cảnh tượng trong mộng rõ ràng như thực, cảm giác không thoải mái lan tràn khắp cơ thể. Nhìn sang bên cạnh cô vẫn nằm êm trên tay anh, khuôn mặt vẫn nhẹ nhàng và mềm mại như cũ...
Đột nhiên trong lòng nổi lên tham lam, ham muốn chiếm đoạt mãnh liệt, muốn cô chỉ có thể thuộc về anh.
____ Phân cách tuyến mất nết ____
Sáng hôm sau, anh đã rời đi từ sớm, hôm nay là thứ hai Thái Miên Miên đi làm. Trang phục công sở màu xanh, thiết kế đơn giản thoải mái vốn có chút nghiêm khắc, khoát lên người cô lại mang đến một cỗ thanh thuần đẹp đẽ của phụ nữ. Áo sơ mi ôm sát ngực tôn lên vòng ngực căng tròn, váy dài gần tới gối để lộ ra bắt chân trắng noãn, khoát áo ngoài, tém tóc lại, mang theo một chiếc vali công văn nhỏ, giày cao gót màu đen. Chỉ phớt một lớp phấn mỏng, quét một lớp son dưỡng, cô gái trong gương hiện lên vừa tinh tế vừa thanh lịch.
Vừa bước vào cửa của văn phòng, trưởng phòng Liễu Thúy Phiên đã vội kéo cô đến nhóm những bông hoa xinh của phòng này. " Hôm nay văn phòng sẽ đón tiếp một vị khách lớn của công ty bảo hiểm chúng ta, mọi người ăn nói cẩn thận, không thể để mất hình tượng công ty biết không?"
Mấy cô gái còn lại liền tiến đến xum xoe dạ dạ vâng vâng, trong lòng Thái Miên Miên dâng lên một cảm giác bất an, cô cứ có cảm giác hôm nay sẽ gặp lại người quen cũ. Bên kia giám đốc Ngô sau khi phân phó mọi chuyện với mấy phòng lại xong cũng liền đi qua bên này, phụ nữ trong phòng đều tập trung về phía anh ta mong lọt được vào mắt xanh thiếu gia này. " Miên Miên..." Anh nhìn cô gọi.
" Miên Miên!!" Thấy cô thất thần không nghe anh ta gọi anh ta đành hô lên lần hai.
" Giám đốc!" Thái Miên Miên bị giật mình, thất kinh hô lại. " Xin lỗi, em đã không chú ý, xin lỗi chị Liễu." Cô liền lúng túng rối rít, tự nhiên phân tâm như vậy.
Một số cô gái xung quanh định tiến lên nói mỉa mai này nọ. Trong lòng họ ghen tị muốn chết, ghen tị cô được Ngô giám đốc chú ý. Ghen tị nhan sắc của cô làm đám đàn ông trong công ty mất đi khẩu vị với họ, lúc nào cũng vây quanh cô, giúp đỡ cái này cái kia.
" Không có gì, Liễu trưởng phòng dặn xong rồi, em cứ bình thường là được." Ngô Hàm lên tiếng giải vây cho cô, liếc qua đám phụ nữ kia, rồi dịu dàng nhìn cô, cô gái này thật là chọc người ta yêu thích, dáng vẻ xinh đẹp tính tình lại đáng yêu, anh ta liền không nhịn được sinh ra cảm giác yêu mến. Ánh mắt lướt về phía Liễu Thúy Phiên, khiến cô ta muốn lên mắng người vài câu ra oai cũng đành nghẹn lại trong miệng, bàn tay trong gấu áo xoắn xuýt.
Lúc này trợ lí của Ngô Hàm xuất hiện nói với anh ta. " Giám đốc, Tổng giám đốc Triệu đã đến." Anh ta liền phân phó người sắp xếp mọi chuyện, tự mình ra ngoài tiếp đón.
" Chào tổng giám đốc Triệu."
" Chào giám đốc Ngô."
Hai người khách sáo chào qua chào lại, sau đó Ngô Hàm liền dẫn Triệu Kỳ Tân theo thang máy riêng lên trên khu tiếp đón chính của văn phòng.
Bên trong nhân viên nữ đã đứng hai hàng, bóng dáng anh vừa xuất hiện họ vừa hô lên. " Kính chào quý khách." Rồi cúi người chào hết sức chuẩn mực. Có một vài ánh mắt không nhịn được tò mò ngẩn lên nhìn, đó là Triệu tổng sao, oa oa, tuấn lãng đến mức mù mắt người nhìn. Người đàn ông đó có sườn mặt góc cạnh, mày kiếm anh tuấn, sóng mũi cao kiêu hãnh, bạc môi mân mân, ánh mắt đặc biệt sắc xào, phối hợp với dáng người cân đối, khí thế bức người. Hơn nữa còn rất trẻ khoãng 27 hay 28 tuổi. So với Ngô Hàm sợ là chỉ hơn chứ không có kém, nhất thời nhiều ánh mắt hình trái tim đều đổ dồn về phía này
Nhưng nhân vật chính nào để ý đến họ, Triệu Kỳ Tân vừa liếc mắt liền nhận ra bóng dáng nho nhỏ của Thái Miên Miên đang đứng phía bên kia, hình như nhận thấy được tia mắt của anh, vai cô rụt lại càng cố thu mình, gắn gượng để trở thành không khí.
Thấy anh cứ nhìn chằm chằm về một phía, Ngô Hàm lo âu hỏi. " Có chuyện gì sao Triệu tổng?" Anh là khách hàng không phải bình thường, công ti xây dựng Triệu thị là một trong những cô ty xây dựng lớn nhất nước Y, kí kết được một bản hợp đồng với họ là không những có thể thu vào một khoãng lớn mà còn góp phần nâng cao công ty bảo hiểm lên cao. Ngón hời to như vậy phải bắt lấy ngay.
" Tôi muốn kí kết loại bảo hiểm máy móc và cơ thiết bị, nếu chỉ thông qua số liệu một phía sẽ không khách quan, cho nên cần phải có nhân viên của anh đi theo khảo sát thực tế để có thể đưa ra điều lệ và bản hợp đồng bảo hiểm hợp lí nhất." Luận lí thành chương, tùy ý đặt ra cũng được một lí do tốt như vậy.
Lời lẽ này vào tai Ngô Hàm chính là vô cùng hợp lí, anh ta liền mời Triệu Kỳ Tân vào phòng giám đốc để tiện cho việc thảo luận.
Hai người đi, đám phụ nữ trong văn phòng liền bàn luận rối rít. Chủ đề chính đều xoay quanh vị Triệu Tổng này. Cô gái Phòng kế toán, say mê thốt lên: " Không ngờ Triệu tổng lại soái như vậy, thật khiến người ta mê mẩn." Gò má cô ta nghĩ đến liền hồng lên.
" Không biết anh có vợ chưa nhỉ???" Thủ thư phòng kế hoạch, lẩm nhẩm mơ mộng.
" Có người vợ hay không không quan trọng làm tình nhân của anh cũng được." Phòng phó phòng Công văn rên lên, vừa nghĩ đến chuyện đó đó với anh... trong lòng cô ta hét lên.
Còn đám đàn ông lại đồng thanh khinh bỉ. " Háo sắc, nào như Miên Miên người ta đâu có để ý đến. Không đi làm việc thì còn lâu mới được Triệu tổng để ý."
Kỳ thực, Thái Miên Miên là người đang nghĩ về anh nhiều nhất. Sao anh lại xuất hiện ở đây? Trùng hợp sao? Hay là anh đã phát hiện ra tung tích của cô? Anh đã phát hiện cô hay chưa? Bây giờ cô còn chưa muốn đối mặt với anh? Đương lúc cô lấy công việc để trấn áp bản thân, thì trợ lí của Ngô Hàm xuất hiện và gọi cô vào trong.
Trong phòng giám đốc, Ngô Hàm cho anh xem sơ yếu lí lịch của nhân viên trong văn phòng, Triệu Kỳ Tân vờ như soi xét kĩ lưỡng rồi cuối cùng vẫn chọn, Thái Miên Miên. Trong thâm tâm lại âm thầm cười nhạt, cô gặp anh sẽ như thế nào đây.
Tác giả: Tự viết tự đọc, tự thấy bản thân thật biến thái. Khai vị chút thôi, phần sau sẽ thịnh soạn hơn.
/12
|