[TIẾP THEO]
Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy rõ mồn một cơ thể cô, đôi lần trong khi cô ngủ, cách lớp áo mỏng anh có thể nhìn thấy được phần nào hai khối thịt mềm mại, hoặc trong giấc mơ đêm qua, cô cùng người đàn ông kia triền miên. Nhưng tất cả cũng đều là gián tiếp, còn lần này anh nhìn thấy được rõ ràng, là hiện thực. Đôi gò phấn nộn cứ sững sờ trước mắt anh, hồng hào và căng mọng như vậy. Giờ này tầm 12 giờ trưa hơn, ánh sáng của thái dương đang rực rỡ, trong phòng dù có màn che, hay không cần bật đèn thì mọi thứ vẫn dễ dàng nhìn thấy như vậy.
Cửa phòng tắm cách chỗ cô đang đứng chỉ có hơn ba bước chân, rơi vào tình huống này cả hai đều không biết phải làm sao? Cô bị dọa đến đứng hình không phản ứng. Còn anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ có bản lĩnh kiềm chế bản thân tốt như vậy, huống hồ anh còn là một người đàn ông bình thường ( Tác giả: Triệu đại thiếu sợ là còn hơn Liễu gia ấy chứ, ôm người ta ngủ bao lâu mà tem vẫn còn kìa ), nhưng may đầu óc anh vẫn còn tốt hơn cô một chút, nhanh chóng lấy áo sơ mi mặc quá nửa của cô kéo lên che đi nơi nào đó nhô cao, sau đó bỏ lại một câu. " Em tự lo liệu." rồi bước vội ra ngoài. Nếu chú ý sẽ thấy hai tai anh cũng nổi lên vài phần đo đỏ.
Năm phút sau, cô gái nhỏ mới rề rề bước ra, cô cúi gầm mặt chỉ để lộ một bên gò má đã đỏ như gấc. Mất mặt chết đi được!!! Hu hu... bị anh thấy hết rồi... ~(T^T)~ Cảm nhận được ánh mắt của anh nhìn đến cô cúi đầu càng thấp, đầu càng rút vào cổ như đà điểu, không dám nhìn mặt anh mà đi qua phòng khách, sau đó lủi thủi đi vào phòng bếp.
Bóng dáng cô vừa biến mất thì bất chợt nghe tiếng cô hô lên. " Áaaaaa." Sàn nhà bên trong bếp còn đang đầy nước, cô cúi mặt đi không cẩn thận liền bị trượt chân ngã, cả người đều ngã nhoài xuống đất, cơ thể đập xuống đất, may mà không va chạm vào đầu, nhưng đầu gối bị cọ trúng sàn đá lót gạch lạnh lẽo liền bị bầm tím một mảng lớn, cánh tay bị xước vào cạnh bàn rách một đường. Cả người lại ướt sủng lần nữa.
Nghe tiếng động Triệu Kỳ Tân vội vàng bước vào. Bên trong là bãi chiến trường đồ vật đều bị ngổn ngang cả, Thái Miên Miên bị ngã đến không còn sức đứng dậy, cả người đều bị va đập khiến toàn thân cô ê ẩm, vừa cử động mặt cô liền nhăn lại thành một đường. Bây giờ anh rất muốn mắng cô, mắng cô không cẩn thận, mắng cô ngốc nghếch, mắng cô... nhưng nhìn thấy đôi mắt to tròn ần ật nước của cô, anh lại mềm lòng. " Ngoan đừng động, anh đỡ em lên." Chỉ thấy anh cúi người sau đó liền nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên, để cô dựa sát vào lồng ngực rộng lớn của anh.
Trong giây phút này, Thái Miên Miên không còn cảm thấy đau đớn nữa, áp tai là có thể nghe nhịp tim đang đập từng hồi của anh, cảm giác như có thể chạm đến lòng anh vậy. Đột nhiên cô trở nên ngoan ngoãn như vậy, Triệu Kỳ Tân nhìn cô nhu thuận nằm trong ngực mình, khóe môi không tự chủ nhếch lên.
Vào đến trong phòng tắm, anh nghiêm khắc ra lệnh. " Em ngồi yên đó cho anh." Để cô ngồi lên trên ghế nhỏ có sẵn trong đây, sau đó ra ngoài lấy một chiếc áo khác, cùng hộp sơ cứu trở lại, nửa quỳ nửa ngồi trên sàn đá lót phòng tắm, anh nâng cánh tay bị rách của cô lên, dùng nước ấm nhẹ nhàng rửa sạch lại vết thương, rồi lấy bông băng thuốc đỏ thấm ngay miệng vết thương, tự tay khử trùng sau đó thành thục dùng chỉ may lại, kế đó lấy một miếng gạt the bịt ngay vết may, quấn quanh hai vòng sau đó cố định nó lại. Tiếp theo lại lấy một ít thuốc bôi vết bầm trong hộp ra, nhẹ nhàng thoa lên đầu gối của cô, động dịu nhẹ, khiến cô chỉ cảm thấy hơi hơi đau một chút. Tầm mắt dừng lại trên áo đã ướt sủng của cô, bàn tay anh di động lên phía trên sau đó tháo từng cúc áo cô ra, Thái Miên Miên vội vàng túm áo lại đề phòng nhìn anh. " Anh làm gì vậy?" Nhưng vừa động, mày mảnh liền nhíu lại thành một đường, sao cô lại quên ở trong cũng bị va đập chứ, huống hồ áo cô còn đang ướt, với tình trạng này cô đừng mong là tự mình có thể thay được. " Ngoan, dù gì anh cũng thấy cả rồi."
" ... " (/T~T)/
Cô có thể cảm thấy ánh mắt anh nóng lên vài phần sau khi cơ thể cô phô ra, anh với tay lấy khăn tắm gần đó cẩn thận lau khô toàn thân cô, hơn nữa lau vô cùng cẩn thận, cách lớp vải bông mềm mịn, cô mơ hồ cảm nhận được sự va chạm gián tiếp của anh, nhất là khi anh lưu luyến nơi da thịt căng tròn đó còn có nơi kia nữa. " Bên trong bị bầm không ít chỗ, điều phải thoa thuốc." Nói đoạn anh khoác chiếc áo khô tạm lên người cô, rồi ôm cô đặt lên giường.
Nhìn khuôn mặt đỏ hây hây của cô, ánh mắt cô nhìn anh có chút cầu khẩn, có chút nao núng, có chút ngây ngô, có chút rụt rè, có chút sợ sệt như hóa thành móng vuốt nho nhỏ gẩy gẩy nhẹ vào lòng anh khiến anh ngứa ngáy đến khó chịu. " Em đừng nhìn nữa, không thôi anh không biết sẽ làm chuyện gì với em đâu." Triệu Kỳ Tân nhìn cô, bên trong con ngươi đen có tia lửa ẩn nhẫn chực chờ phát động, anh nắm lấy tay cô, áp lên đôi mắt khiến người ta ngứa ngáy kia. " Không cần nhìn."
Còn cô, giống như con thỏ nhỏ ngoan ngoãn che mắt lại, gật đầu thật mạnh. " Ưm." Cho nên sau đó cô không nhìn thấy gì, bầu không khí im ắng đến một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được dễ dàng, trong không gian bao trùm mùi thuốc thoa thoang thoãng, cảm giác bàn tay to lớn của anh đang chậm chạp xoa nhẹ lên da thịt của mình, cô xấu hổ đến muốn tìm một chỗ trốn đi nhưng lại không có phần dũng khí đó.
Trãi qua rất lâu...
Đến lúc anh thoa xong, gỡ đôi bàn tay che mắt cô ra, thì cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, anh dọn dẹp mớ bề bộn trong phòng tắm, gọi Đại Lực mang hai phần thức ăn đến, sau đó chỉ còn lại anh với cô.
---- Phân cách tuyến ngọt ngào ----
Ngày hôm sau, trên bàn làm việc của Ngô Hàm xuất hiện một phong thư xin nghỉ của Thái Miên Miên do cô nhờ Triệu Kỳ Tân viết hộ, với lí do hiện tại bản thân đang bị thương tích đầy người cho nên không thể đi làm được, cho nên cô xin nghĩ một tuần để tĩnh dưỡng, kèm theo đó còn có một số tài liệu chuẩn đoán tình trạng sức khỏe hiện thời của cô sau khi đã đến bệnh viện trung tâm khám lại một lần.
Nhìn chữ viết khỏe khoắn rắn rõi, Ngô Hàm dĩ nhiên không nghĩ là do cô viết rồi, hơn nữa hình như còn là chữ viết của đàn ông. Người như anh ta trước nay trên tình trường dường như chưa có đối thủ, khó khăn lắm anh ta mới để ý đến một người phụ nữ, tất nhiên sẽ cố theo đuổi đến cùng, huống hồ bản thân tự nhận vẻ ngoài cũng có, gia thế cũng có, còn sợ cô không về tay anh ta???
" Tiểu Lý, cậu ở lại đây tôi ra ngoài có việc." Ngô Hàm phân phó cho trợ lí ở lại văn phòng, còn anh ta lại lên kế hoạch đến thăm cô như thế nào.
Hết chương 5.
Tác giả: Mấy chương sau không có thịt đâu nhé.
/12
|