Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 159:

/318


Chương 159:

Editor: May

 

          Hàng Thiên Vũ quay đầu lại nhìn Nhiên Nhiên, bởi vì uống rất nhiều rượu, mặt của cô khẽ hồng, cái cổ trắng nõn dưới ánh đèn lại càng thêm mê người.

 

          Anh nắm chặt Nhiên Nhiên, dùng sức một chút, hung hăng lôi cô vào trong lòng, chóp mũi nhẹ nhàng ngửi cổ Nam Cung Nhiên một chút.

 

          "Rất thơm."

 

          "Anh uống say, chúng ta trở về thôi." Nam Cung Nhiên kéo Hàng Thiên Vũ muốn rời khỏi.

 

          Hàng Thiên Vũ hoàn toàn không nghe được Nam Cung Nhiên nói cái gì, ôm cô đến trên sô pha.

 

          "Đêm nay em là của anh." Nhìn vẻ mặt Hàng Thiên Vũ, Nam Cung Nhiên đương nhiên biết rõ sắp phát sinh cái gì? Nhưng ở chỗ này thì không được.

 

          "Hàng Thiên Vũ, anh uống say ." Nam Cung Nhiên rống to, hiện tại người đàn ông này uống rượu say, hoàn toàn không biết mình muốn làm gì? Mặc dù cô đã sớm muốn tiến thêm một tầng quan hệ với anh, nhưng trường hợp này thì không được, cho dù nơi này là phòng riêng, nhưng sao có thể phát sinh lần đầu tiên như vậy được chứ!

 

          "Hôm nay không phải do em, em là của anh. Nhiên Nhiên, hôm nay anh sẽ phải làm người đàn ông của em, mà em cứ chờ làm người phụ nữ của anh đi. Anh phải quên cô ấy, anh phải quên cô ấy..."

 

          Nam Cung Nhiên nghe được lời nói của Hàng Thiên Vũ, tâm mềm nhũn, có lẽ thật sự tiến thêm một bước sẽ quên được cô ta, vì vậy cô chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi một khắc chính mình biến thành một phụ nữ.

 

          Cứ như vậy, lần đầu tiên Hàng Thiên Vũ và Nam Cung Nhiên kết hợp lại là ở quán bar, hơn nữa còn là muốn liên tiếp rất nhiều lần, Nam Cung Nhiên ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Hàng Thiên Vũ.

 

          "Nhiên Nhiên, chúng ta đính hôn được không?" Hàng Thiên Vũ là phát ra từ nội tâm, có lẽ thử tiếp nhận một tình yêu khác, sẽ quên được tình yêu cũ trước kia!

 

          "Anh nghiêm túc?" Nam Cung Nhiên hỏi.

 

          "Đứa ngốc, chẳng lẽ em còn muốn đính hôn với người khác?"

 

          "Nhưng là, không phải trong lòng anh còn có cô ta ư?" Nam Cung Nhiên nói.

 

          "Anh sẽ học cách quên cô ấy, đến lúc đó em chính là người phụ nữ trong tim của anh." Hàng Thiên Vũ nói.

 

          "Thật sự." Nam Cung Nhiên vui vẻ hỏi.

 

          "Tin tưởng anh." Hàng Thiên Vũ ôn nhu nói. Đúng vậy, anh nghiêm túc, cho dù đã từng yêu, nhưng đó đã là quá khứ. Mộ Hi đã không thuộc về anh, cũng không thể là của anh, anh cần phải tiếp nhận một phần tình yêu khác, như vậy cuộc sống của anh mới sẽ không có tiếc nuối.

 

          ****

 

          Nước Mỹ.

 

          Mộ Hi và Nam Cung Diệu ôm nhau ngủ ở trong khách sạn.

 

          "Reng reng reng..." Di động của Nam Cung Diệu vang lên.

 

          "Alo..." Nam Cung Diệu ngủ mơ mơ màng màng nhận máy.

 

          "Alo, con trai, khi nào thì con trở về?" Nam Cung Vân nói.

 

          "Cha, có chuyện gì sao? Đã trễ thế này còn gọi điện thoại đến!" Nam Cung Diệu oán trách nói.

 

          "Tên nhóc thối, muộn cái gì? Hiện tại đã là buổi sáng." Nam Cung Vân nói.

 

          "Chỗ của cha là buổi sáng không sai, nhưng nơi này của con chính là buổi tối đó!"

 

          "A, con trai, đúng vậy, hiện tại con ở nước Mỹ, bên kia địa cầu, đúng là có chênh lệch thời gian."

 

          "Cha, không có việc gì, con cúp đây." Nam Cung Diệu lười biếng nói.

 

          "Con trai, có phải con tìm được Mộ Hi không? Vì sao Lâm Lâm ở nhà? Chuyện lớn như vậy, tại sao không nói cho ta?" Nam Cung Vân đi biệt thự Nam Cung, thấy Nam Nam và Lâm Lâm chơi đùa, ông nhìn một cái liền nhận ra Lâm Lâm là con của Mộ Hi, cho nên mới không thể chờ đợi được gọi điện thoại cho Nam Cung Diệu.

 

          Nam Cung Diệu nghe được một đống vấn đề lớn của ông cụ, không muốn trả lời, vì vậy dùng tay chọt chọt Mộ Hi, đưa điện thoại cho cô, ý bảo cô nghe điện thoại.

 

          Đương nhiên, Mộ Hi cũng là ngủ đến mơ mơ màng màng, cô mơ hồ, nhưng không phải là mơ hồ bình thường, vừa nói điện thoại, vừa nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

 

          "Bảo bối, có chuyện gì sao? Rất mệt đó!" Mộ Hi bĩu môi nói lải nhải, một chân còn đè ở trên người Nam Cung Diệu.

 

          "..." Nam Cung Vân cả kinh, rõ ràng vừa rồi nói chuyện là tên nhóc thối, sao nháy mắt một cái liền biến thành nữ rồi, còn gọi ông là bảo bối, có bảo bối già như vậy ư?

 

          "Đứa bé hư, nói chuyện nha? Nếu không mẹ sẽ cúp đó!" Mộ Hi thật sự rất mệt, từ đầu tới cuối vẫn luôn không có mở mắt, Nam Cung Diệu vừa mới nghe được Mộ Hi nói chuyện, vốn chuẩn định tiếp tục ngủ, nhưng nghe được Mộ Hi gọi bảo bối, liền mở mắt ra một chút, nhìn xem Mộ Hi, ai ngờ Mộ Hi vẫn luôn nhắm mắt lại, còn vừa ngủ vừa nói điện thoại.

 

          "Vì sao không nói lời nào? Có phải làm sai chuyện gì không, sợ bị đánh pp à?" Mộ Hi nói tiếp.

 

          "Được rồi, về nhà sẽ thu thập con, ta muốn cúp, rất mệt đó!" Mộ Hi cúp điện thoại, một tay ném điện thoại di động qua một bên, một tay tiếp tục gác lên vai Nam Cung Diệu tiếp tục ngủ.

 

          "Em cúp rồi?" Nam Cung Diệu giật mình hỏi.

 

          "Ừ, không nói lời nào nên tôi cúp, nhất định là lại làm sai chuyện gì!"

 

          "Hả?" Nam Cung Diệu nhìn bộ dáng buồn ngủ của Mộ Hi một chút, ngẫm lại hiện tại khẳng định cha già đang trợn tròn mắt!

 

          Quả nhiên, Nam Cung Vân nhìn điện thoại không nói gì, vẫn đang còn rất rối loạn? Còn dám nói pp gì đó, bây giờ người tuổi trẻ thực cực kỳ kinh khủng!

 

          Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi giống như người không có việc gì, dứt khoát có gì thì để nói sau, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, bởi vì ngày hôm sau sẽ rất bận rộn, lúc này đây, nếu đã đến đây, liền phải điều tra nghiệp vụ bên này một chút.

 

          Ngày hôm sau, Nam Cung Diệu không muốn tách ra với Mộ Hi, vì vậy sáng sớm liền kéo cô dậy, nói là vì công việc, Mộ Hi nhất định phải đi theo. Thật ra Nam Cung Diệu lo lắng Nhạc Phàm tìm được cô, bởi vì bọn họ đều ở nước Mỹ, vì lý do an toàn, vẫn là mang theo bên người cho đảm bảo!

 

          Kết quả ngày này, mấy người ngồi xe chạy đi, đều thị sát chi nhánh công ty bên này một chút.

 

          Cuối cùng, một chi nhánh công ty lựa chọn cho bọn họ một nhà hàng thật tốt để ăn cơm.

 

          Mộ Hi đã sớm đói bụng, mặc dù không có làm gì, nhưng chạy tới chạy lui, chút ít thức ăn đã ăn kia đã sớm tiêu hóa hết rồi.

 

          Sau bữa cơm chiều, Nam Cung Diệu thấy Lãnh Đông ngáp một cái, biết rõ mấy ngày nay anh ta đã mệt chết, ban ngày làm việc, buổi tối còn bắt anh ta điều tra giữa Mộ Hi và Nhạc Phàm có phát sinh chuyện gì hay không? Phàm là tất cả chuyện về Mộ Vũ Hàn, Nam Cung Diệu đều muốn, cho nên Lãnh Đông bận rộn nhiều việc, liên tục ngủ không được ngon giấc.

 

          "Lãnh Đông, anh về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, ở đây cũng không có chuyện gì gấp."

 

          "Diệu tổng, tôi không sao, còn có thể kiên trì." Lãnh Đông làm một vẻ mặt đầy tinh thần nói.

 

          "Trở về đi." Nam Cung Diệu đứng dậy vỗ vỗ bả vai Lãnh Đông, thật ra đối với người ngoài mà nói, bọn họ là quan hệ cấp trên cấp dưới, bọn họ hợp tác ăn ý nhiều năm như vậy, cũng đã sớm là bạn bè hoặc là anh em.

 

          Nam Cung Diệu cũng không thể bởi vì chuyện riêng của mình mà làm mệt chết cánh tay trái đắc lực của anh.

 

          "À, được, vậy tôi đi về trước, tôi thuê xe trở về, tài xế ở lại chờ ngài và Mộ tiểu thư." Lãnh Đông nói.

 

          "Ba người đều trở về đi, tài xế gần đây chạy rất nhiều nơi, cũng hết sức vất vả, đều đi về nghỉ ngơi đi." Mặc dù tài xế không phải là chức vụ quan trọng, nhưng làm việc quá mệt nhọc cũng sẽ rất nguy hiểm , cho nên Nam Cung Diệu ra lệnh cho bọn họ đều trở về.

 

          Vì vậy, ba người Lãnh Đông chào hỏi với Nam Cung Diệu xong liền đi.

 

          Mộ Hi nhìn thấy bọn họ rời đi, đến hỏi Nam Cung Diệu.

 

          "Bọn họ đi đâu?" Mộ Hi chớp chớp mắt nói.

 

          "Trở về ngủ." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.

 

          "Ngủ? Tốt như vậy ư?" Mộ Hi vừa nghe không cần ngây ngốc nhàm chán ở nơi này, còn có thể trở về ngủ, lúc ấy khuôn mặt nhỏ nhắn liền vui vẻ.

 

          "Được rồi, vậy tôi cũng trở về đây, đúng lúc cùng về với đám người Lãnh Đông." Mộ Hi nói xong liền muốn đuổi theo đám người Lãnh Đông.

 

          "Đứng lại." Nam Cung Diệu thấy cô vội vã trở về như vậy, trong lòng cực kỳ khó chịu.

 

          "Sao á?" Mộ Hi không kiên nhẫn nói, bởi vì nếu không nắm chặt, người ta liền đi.

 

          "Em phải cùng nhau trở về với anh, thẳng đến khi buổi gặp mặt kết thúc."

 

          "Vì sao? Đám người Lãnh Đông cũng có thể trở về, tại sao tôi lại không được?" Mộ Hi không vui hỏi.

 

          "Bởi vì Lãnh Đông đã không ngủ mấy ngày rồi." Nam Cung Diệu lạnh lùng trả lời, không hiểu tại sao người phụ nữ trước mắt lại không muốn ở chung với anh như vậy, lúc nào cũng muốn rời đi.

  P/s: bạn nào muốn đọc trước 40 chương với giá rẻ liên hệ : [email protected]

          "Người ta cũng mệt chết mà! Cũng cần nghỉ ngơi chứ bộ!" Mộ Hi bất mãn nói.

 

          "Hửm?"

 

          "Thật đó, thật đó. Tôi thừa nhận mấy ngày này tôi được ngủ khá tốt, nhưng anh cũng không thể dùng ánh mắt này nhìn tôi chứ!"

 

          "Không muốn anh nhìn em như vậy, em liền ngoan ngoãn ngây ngốc ở bên cạnh anh đi." Nam Cung Diệu nói nghiêm túc.


/318

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status