Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 173:

/318


Chương 173:

Editor: May

 

          Chỉ có một khả năng, chính là trong lòng cô có người mình thích, giờ phút này Nam Cung Diệu đã hiểu mình chính là người đàn ông ở trong lòng cô, nếu không vì sao cô vẫn luôn không yêu đương?

 

          Thông qua mấy ngày tiếp xúc đơn độc với Mộ Hi, Nam Cung Diệu hoàn toàn hiểu tâm tư của Mộ Hi, mặc dù không biết vì sao cô không thừa nhận mình là Mộ Hi, nhưng cô tuyệt đối là Mộ Hi, điểm này không sai được?

 

          Tất cả sự tình đều xử lý xong, đám người Nam Cung Diệu và Mộ Hi chuẩn bị trở về nước.

 

          Nam Cung Diệu chuẩn bị cho Mộ Hi rất nhiều thức ăn, bởi vì lo lắng cô đói bụng, thật ra trên máy bay có nhà hàng, nhưng Nam Cung Diệu cảm giác giống như giống quá ít, cho nên lại chuẩn bị thêm một chút, thông qua mấy ngày quan sát này, Nam Cung Diệu ghi nhớ tất cả món Mộ Hi thích vào trong đầu, trước khi rời khỏi nước Mỹ, anh đều mua mỗi thứ một chút món Mộ Hi thích ăn.

 

          Làm cho Nam Cung Diệu vui mừng chính là, dù cô vợ nhỏ ăn như thế nào cũng sẽ không mập, nhớ lúc trước khi cô vợ nhỏ làm thư ký cho anh, một người thường ăn hai người cơm, không có nghĩ nhiều năm như vậy, lượng cơm của cô vẫn còn kinh người như thế.

 

          Nếu người khác ăn kiểu như vậy, đã sớm biến thành béo mập, nhưng hết lần này tới lần khác, cô ăn lại không nhiều thịt thêm, hơn nữa địa phương nên gầy sẽ gầy, địa phương nên béo sẽ béo.

 

          Sân bay quốc tế Trung Quốc.

 

          Dòng người tới đi máy bay chen lấn khiến sân bay chật như nêm cối, trong không trung còn bất chợt quanh quẩn tiếng nói ngọt ngào của nhân viên thông báo, báo cho hành khách chuyến bay mấy giờ vân vân.

 

          Ở lối ra sân bay, hai đứa bé tinh điêu ngọc trác cực kỳ làm người khác chú ý, mặc dù nhìn tuổi của bé trai không lớn, nhưng thân thể rõ ràng cao hơn bạn cùng lứa tuổi một đoạn, ngũ quan tuấn lãng, lộ ra vẻ đẹp trai, vẻ mặt lạnh lùng, đôi môi đóng chặt, một đôi mắt ưng nhìn chăm chú về phía trước, mặc dù còn là trẻ con, nhưng đã làm cho người ta cảm giác không thể khinh thường!

 

          Thân thể cô bé cao đến phần eo bé trai, cũng là vô cùng xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, khác nhau chính là, một đôi mắt bồ câu vừa đen vừa sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào làm cho người ta nhìn thấy liền muốn xoa bóp, rất đáng yêu.

 

          Nhìn kỹ một chút, dáng dấp hai đứa bé rất giống nhau, bọn chúng mặc T-shirt trắng giống nhau,quần jean giống nhau, mũ lưỡi trai giống nhau, giày thể thao giống nhau.

 

          Vẻ mặt hai đứa bé đều là lạnh lùng, đứng chỗ nào, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

 

          Chỉ là đối với những ánh mắt này, hai đứa bé đều làm như không thấy, đây là Nam Nam và Lâm Lâm.

 

          Nam Nam vốn để cho cha và mẹ bồi dưỡng tình cảm thật tốt, cho nên vẫn luôn không có quấy rầy bọn họ, ai ngờ hai người cha mẹ nhẫn tâm này, từ lần trước sau khi gọi một cú điện thoại, liền không gọi điện thoại cho Lâm Lâm và cậu nữa, nhất là cha có vợ liền quên con, trước kia mặc kệ đi đâu? Đều là mỗi ngày một cuộc điện thoại, dù rất bận cũng sẽ gọi về, nhưng lần này đã đi nhiều ngày như vậy, một cuộc điện thoại cũng không có chủ động gọi, Nam Nam hết sức tức giận, vì vậy vụng trộm liên lạc với chú Lãnh Đông, mới biết được hôm nay cha mẹ nhẫn tâm về nước, cậu mới có thể mang theo em gái xuất hiện ở sân bay.

 

          Nam Nam biết rõ cha có máy bay riêng, cho nên cậu vẫn luôn chờ nhìn qua đường hành khách phải đi, hy vọng sẽ không bỏ qua bọn họ.

 

          Một tay Nam Nam dắt Lâm Lâm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào lối ra, mà tay nhỏ của Lâm Lâm vẫn luôn cầm kem, ăn hăng say, đôi mắt thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn về phía cửa ra.

 

          "Lâm Lâm, em có thể ăn lịch sự một chút không?" Nam Nam rất thương cô em gái này, duy nhất không thể chịu được chính là bộ dáng Lâm Lâm ăn quá tệ, quả thực là giống lúc mẹ ngốc ăn như đúc!

 

          Điểm chết người nhất chính là đi tới chỗ nào sẽ ăn tới chỗ đó! Ăn đến khắp miệng đều là sữa, không có một chút hình tượng thục nữ đáng nói! Chỉ là Nam Nam nói tới nói lui, nhưng cậu vẫn móc khăn tay ra lau cho Lâm Lâm, chỉ cần cậu mang theo em gái ra cửa, chuyện thứ nhất chính là mang khăn giấy, hoặc là mang theo khăn tay, đây là nhất định, bởi vì Lâm Lâm sẽ ăn đến rất dơ!

 

          Lâm Lâm lại không cho là lời nói của Nam Nam là đúng, vẫn ăn hăng say.

 

          "Anh, sao anh biết hôm nay mẹ trở về?" Lâm Lâm dùng giọng nói bập bẹ đáng yêu nói.

 

          "Chỉ cần là anh muốn biết liền có biện pháp." Thật ra Nam Nam vốn là muốn thông qua máy tính lẻn vào máy tính riêng của cha, nhưng vừa nghĩ không cần thiết lắm, cho nên liền gọi điện thoại cho Lãnh Đông.

 

          "Anh, cha biết rõ chúng ta tới đón bọn họ không?" Lâm Lâm hỏi.

 

          "Cha không biết chúng ta đến, Lâm Lâm, em nhớ kỹ những lời anh nói chưa? Đừng nói với bất kỳ ai, kể cả mẹ?" Nam Nam đã chuẩn bị tốt để cho cha mẹ nung đúc tình cảm, cho nên cậu và Lâm Lâm quyết định cũng vui đùa với cha mẹ một chút, đương nhiên nhất định phải bảo đảm Lâm Lâm không thể tiết lộ tin tức, nếu không liền chơi không vui!

   P/s: bạn nào muốn đọc trước 100 chương với giá rẻ ủng hộ cân đường hộp sữa tới dịch giả hãy  liên hệ : [email protected]

          "Anh yên tâm, Lâm Lâm sẽ tuyệt đối không nói." Lâm Lâm nói.

 

          Mộ Hi ở trên máy bay chính là ăn ngủ, ngủ ăn, ăn những thức ăn Nam Cung Diệu chuẩn bị cho cô còn thừa không được bao nhiêu, nghiêng đầu nhìn món ăn mua cho bọn nhỏ một chút, thèm ăn liếm liếm đôi môi.

 

          "Người phụ nữ này, em nghĩ cũng đừng nghĩ đến những thứ đó, đó là mua cho bọn nhỏ." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, không nghĩ tới cô vợ nhỏ có thể ăn như vậy, mua một túi to lại có thể bị cô ăn hết nhiều như thế. Chao ôi! Vẫn là đã đánh giá thấp dạ dày của cô!

 

          Thật ra, Nam Cung Diệu thật sự là hâm mộ ghen tỵ, người phụ nữ này lớn lên không cao, sao có thể ăn như vậy?

 

          Thật sự là máy móc đặc biệt tiêu diệt thức ăn mà!

 

          Cuối cùng máy bay muốn hạ xuống rồi, Mộ Hi nghĩ đến sắp gặp được bọn nhỏ, trong lòng rất vui vẻ.

 

          Nam Nam vẫn nhìn chằm chằm vào lối vào, thật ra cậu rất nhớ mẹ, nhưng cậu là bé trai, cho nên liền kiên cường một chút, chỉ nhớ ở trong lòng, kể cả hai năm qua, cậu nhớ mẹ đều sẽ trốn ở trong chăn lặng lẽ khóc, về sau chính mình càng lúc càng lớn, biết rõ mẹ chỉ là rời nhà trốn đi, cho nên cậu có lòng tin có thể tìm được mẹ, có hy vọng, nỗi nhớ của cậu liền có được an ủi.

 

          Thật ra lúc trước mẹ mang theo Lâm Lâm sống tạm ở nước Mỹ, bình bình đạm đạm, nhưng Nam Nam lợi dụng kho máu, từ từ tra được nhóm máu của Mộ Hi và cậu cực kỳ phù hợp, cho nên cậu vẫn luôn chờ cơ hội chuyển người phụ nữ này trở về Trung quốc.

 

          Vì vậy, Nam Nam bí mật lẻn vào máy tính riêng của Mộ Vũ Hàn ở nước Mỹ xa xôi, cố ý phá hủy một chút ở bên trong đó, đương nhiên là ở dưới tình huống Mộ Hi không biết.

 

          Lúc ấy, Mộ Hi liền hoang mang, vì sao máy tính cập nhật định kỳ, nhưng mỗi một lần vừa nghe nhạc lại chính là ca khúc về Trung Quốc, cho dù cập nhật như thế nào, lúc nghe nhạc vẫn là những bài kia, hơn nữa còn là các loại ca khúc nhớ tổ quốc, càng khó hiểu chính là mỗi ngày đều có một bé trai hát ( trên đời chỉ có mẹ tốt) ở bên trong, đặc biệt giọng hát kia giống như là giọng của Nam Nam, làm cho Mộ Hi nghe một lần khóc một lần, vẫn luôn cảm giác con trai đang đợi cô, cho nên cuối cùng Mộ Hi vẫn quyết định về nước.

 

          Thật ra bài ( trên đời chỉ có mẹ tốt) chính là Nam Nam hát , cứ như vậy, Nam Nam thành công mang Mộ Hi trở về Trung quốc.

 

          Khiến người ngoài muốn ý chính là bộ dáng Mộ Vũ Hàn hoàn toàn khác với mẹ Mộ Hi, điều này làm cho Nam Nam ngủ không ngon giấc tròn hai buổi tuổi, cảm giác tất cả cố gắng đều uổng phí, cậu cho là mình sai rồi. Vào lúc cậu muốn buông tha, cha bắt đầu hoài nghi Mộ Vũ Hàn này chính là mẹ Mộ Hi, điều này làm cho Nam Nam lại có lòng tin, cậu tuyệt đối không buông tha việc tìm kiếm mẹ, chỉ cần có một chút hi vọng, cậu đều phải thử một chút, cho dù là một phần vạn khả năng, cậu cũng sẽ không buông tha.

 

          Cho đến khi Nam Nam nhìn thấy Lâm Lâm, Nam Nam càng hoài nghi Mộ Vũ Hàn chính là mẹ Mộ Hi, bởi vì Lâm Lâm lớn lên không chỉ giống mẹ Mộ Hi, hơn nữa nhìn kỹ một chút, em gái cực kỳ giống mình lúc trước, điểm này, Nam Nam đã từng cầm lấy ảnh chụp lúc Lâm Lâm hai tuổi để so sánh với ảnh chụp lúc cậu hai tuổi, quả thực là rất giống, mặc dù cậu là bé trai, Lâm Lâm là bé gái, nhưng lúc trước dáng dấp Nam Nam cũng rất xinh đẹp, không nhìn kỹ sẽ giống như bé gái, chỉ là từ sau khi hai tuổi, cậu liền bắt đầu càng lớn càng giống tiểu soái ca, đương nhiên biệt hiệu chính là của Nam Cung Diệu.

 

          Nam Nam không hiểu, vì sao mẹ lại biến thành bộ dáng này? Đây là vấn đề Nam Nam vẫn luôn hoang mang!

 

          Cậu lên mạng tra xét rất nhiều thứ quan hệ về tư liệu của Mộ Vũ Hàn, nhưng tất cả tài liệu đều trống không. Cậu đã từng lẻn vào nhân khẩu tổng điều tra cơ sở dữ liệu đăng ký, nhưng vẫn không có kết quả, đương nhiên Nam Nam vẫn không có buông tha cho những thứ điều tra này, cậu tin tưởng nếu có người cố gắng giấu giếm tư liệu trước kia của mẹ, dù thế nào cũng sẽ có sơ hở, cậu nhất định sẽ tìm được điểm sơ hở này! Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!

 

          "Mẹ, mẹ..." Lâm Lâm kêu to, bởi vì bé thấy mẹ xinh đẹp của bé, cho nên liền kéo Nam Nam chạy tới chỗ bọn họ.

 

          "Bảo bối, có nhớ mẹ không? Chao ôi, mẹ nhớ con muốn chết." Mộ Hi hôn rồi lại hôn ở trên mặt Lâm Lâm, Nam Nam nhìn thấy mà trong lòng chua chát, nhưng thần sắc trên mặt rất lạnh lùng, một tay cậu cắm trong túi quần, nhìn một màn cảm động trước mắt, không biết có phải mẹ cũng nhớ cậu như vậy không?

 

 


/318

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status