Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 183:

/318


Chương 183:

Editor: May

 

          "Mời ngồi..." Ông lão quay đầu lại nhìn Mộ Hi, trong nháy mắt, ánh mắt liền cứng nhắc, thật sự là giống nhau như đúc.

 

          Mộ Hi ngoan ngoãn ngồi xuống.

 

          "Sao cháu tìm tới nơi này?" Ông lão thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, khôi phục lạnh nhạt vừa rồi.

 

          "Nếu cháu nói, ông sẽ không tin tưởng?" Mộ Hi nhỏ giọng nói.

 

          "Sẽ." Ông lão trả lời cực kỳ xác định, đúng vậy, ông sẽ hoàn toàn tin tưởng.

 

          "Một cô gái nói cho cháu biết, cho nên con liền tới rồi." Mộ Hi không dám nói là một cô gái đã chết nói, cũng không có nói là nhìn thấy ở trong mộng.

 

          Len lén liếc nhìn nơi này một chút, trong lòng không khỏi khẩn trương, thậm chí là sợ hãi. Sao ở đây lại có cảm giác u ám như vậy, thật đúng là như người đàn ông vừa rồi nói, không có khí người!

 

          "Con bé cũng đi tìm cháu!" Ông lão khổ sở nói, mặc dù Mộ Hi cũng không nói gì, nhưng ông lão giống như biết là ai nói cho cô biết.

 

          "Con bé? Ông biết cô ấy sao?" Mộ Hi nghi hoặc hỏi.

 

          "Đâu chỉ biết!" Ông lão thương tâm nói.

 

          "Ông là ông nội của cô ấy?" Mộ Hi chợt nhớ tới cô gái kia nói ông nội ở trong mộng, chẳng lẽ đây là ông nội đó.

 

          "..." Ông lão không trả lời câu hỏi của Mộ Hi, mà là đi tới một bên, lấy một vài ảnh chụp từ trong hộp tinh xảo ra đưa cho Mộ Hi.

 

          Mộ Hi tiếp nhận ảnh chụp, trong nháy mắt sắc mặt bị dọa đến trắng bệch, giống như đã trải qua chuyện đáng sợ gì đó.

 

          "Con bé tên là Lãnh Tuyết, là cháu gái thất lạc nhiều năm của ta, vào lúc ta sắp tìm được nó, nó đã xảy ra chuyện!" Ông lão ảo não nói, nếu như không phải là bởi vì ông, sao cháu gái lại chết được chứ!

 

          "Ông ơi, ông nén bi thương, chuyện đời khó lường." Mộ Hi thấy ông lão khổ sở cúi đầu xuống, không biết an ủi ông như thế nào.

 

          "Con bé là bị ta gián tiếp hại chết!" Ông lão thống khổ nói.

   P/s: bạn nào muốn đọc trước 100 chương với giá rẻ ủng hộ cân đường hộp sữa tới dịch giả hãy  liên hệ : [email protected]

          "Ông ơi, Lãnh Tuyết chết vì xảy ra tai nạn xe cộ." Mộ Hi nói.

 

          "Không, con bé là bị người hại chết, tai nạn xe cộ chỉ là vẻ bề ngoài. Lúc ta tìm cháu gái mình khắp nơi, kẻ thù của ta đã sớm tìm được con bé, không nghĩ tới bọn họ tàn nhẫn như vậy, lại ra tay độc ác với một cô gái nhỏ! Súc sinh!" Ông lão đánh một quyền ở trên bàn trà, chỉ thấy khay trà vỡ vụn trong nháy mắt, hù dọa Mộ Hi trừng mắt không dám động. Đây không phải ông lão, quả thực là đại lực sĩ, một quyền lại đánh nát khay trà.

 

          Mộ Hi bị dọa ngốc, không nhúc nhích.

 

          "Lãnh Tuyết thất lạc với ta vào lúc còn rất nhỏ, năm đó cả nhà chúng ta bị người đuổi giết, mẹ và cha Lãnh Tuyết đều bị giết hại, mà ta vẫn luôn ôm nó chạy trốn khắp nơi, không nghĩ tới trong lúc chạy trốn, lại mất đi liên lạc với cháu trai của ta, vì không để cho Lãnh Tuyết bị giết hại, ta đặt con bé ở cửa một gia đình, hy vọng tương lai có thể trở về tìm nó, nhưng không nghĩ tới vài năm sau, chỗ đó lại phá dỡ toàn bộ, một mảnh hỗn độn, vì vậy ta mất đi tin tức của Lãnh Tuyết."

 

          Ông lão lại đi về phía cửa sổ, nhìn xem bên ngoài, giống như nhớ lại từng ly từng tý.

 

          "Đến bây giờ ta không biết cháu của ta còn sống hay không? Năm đó lúc thất lạc, thằng bé đã mười tuổi, cũng sẽ nhớ tới chuyện khi bé. Nếu thằng bé còn sống, vì sao không tới tìm ta? Vậy chỉ có một khả năng, đó là cháu của ta..." Ông lão tuyệt vọng nhắm mắt lại.

 

          "Thực xin lỗi, ông, làm cho ông khổ sở." Mộ Hi xin lỗi nói.

 

          "Cháu không cần xin lỗi, đây là duyên phận, Lãnh Tuyết không chỉ một lần báo mộng cho ta, nói cháu sẽ đến tìm ta, chỉ là không nghĩ tới chờ đợi này chính là hai năm." Ông lão khổ sở nói.

 

          "Ông ơi, ông có thể xem cháu thành Lãnh Tuyết, cháu sẽ chăm sóc ông." Mộ Hi đột nhiên rất thương cảm ông lão này, không có con không có cháu!

 

          Sao Mộ Hi ngây ngốc có thể biết được ông lão trước mắt này là ai? Sao cô có thể chăm sóc ông lão trong khu người nghèo này được, năm đó ông lão trốn đến nước Mỹ, sau đó trong vòng vài năm, từ từ trở thành lão đại hắc bang Dạ Ưng lớn nhất nước Mỹ, từ sau khi cháu gái gặp chuyện không may, ông vẫn luôn ở lại Trung Quốc, đương nhiên ông có tính toán của mình.

 

          Ông lão nhắm nghiền hai mắt, hai tay nắm lại với nhau, chau mày.

 

          "Ta muốn truyền sở học cả đời của ta cho cháu, bắt đầu từ hôm nay, cháu chính là đệ tử cuối cùng của ta, dĩ nhiên đối với bên ngoài, cháu chính là cháu gái của ta." Ông lão nói nghiêm túc.

 

          "Nhưng ông ơi, cháu không phải là Lãnh Tuyết, tại sao có thể giả mạo cháu gái của ông?" Mộ Hi căng thẳng nói, đệ tử cuối cùng gì chứ? Sao cảm giác giống như là quay phim vậy hả, còn đệ tử cuối cùng nữa chứ? Đây là thời đại nào rồi? Sao cảm giác như trở lại quá khứ!

 

          "Cháu có khuôn mặt giống Lãnh Tuyết như đúc, đây là duyên phận, cháu không thể trốn tránh, bởi vì Lãnh Tuyết chọn trúng cháu, nếu không năm đó sao cháu có thể vạch trần tìm ra manh mối." Ông lão nói từng câu nói từng chữ.

 

          "Thật ra cháu không nghĩ mạo phạm Lãnh Tuyết , là cô ấy báo mộng cho cháu, bảo cháu giúp cô ấy hoàn thành giấc mơ, cũng không có nói qua những thứ khác." Mộ Hi cảm giác hiện tại sự tình có chút phức tạp.

 

          "Lúc ấy Lãnh Tuyết cũng không biết còn có một người ông sống trên đời, đến lúc chết con bé cũng không biết thân thế của mình, nhưng mà có một ngày, nó đột nhiên xuất hiện ở trong mộng của ta, nó hỏi ta có phải là ông nội của nó không, ta gật đầu, bởi vì từ lần đầu tiên nhìn thấy nó, ta liền biết là nó chính là cháu gái của ta, dáng dấp nó giống mẹ nó như đúc." Ông lão rơi nước mắt, giống như hết sức bất lực.

 

          "Ông ơi, ông đừng khổ sở!" Mộ Hi đi tới, một tay đặt trên người ông lão, từ từ vỗ vỗ, cho ông một chút an ủi.

 

          "Con bé ở trong mộng nói cho ta biết, nó bị người cường bạo, sau đó lại bị người nhốt vào bên trong xe, tạo ra hiện trường tai nạn xe cộ giả." Ông lão đã khóc không thành tiếng.

 

          "A, tại sao có thể có loại chuyện như vậy?" Mộ Hi bị hù dọa che miệng lại.

 

          "Cho nên ta muốn truyền công phu của ta cho cháu, đây là nguyện vọng cuối cùng của cháu gái ta, con bé nói cho ta biết sau này cháu nhất định dùng đến, ta hỏi nó vì sao? Nhưng nó lại không nói gì, người đàn ông cường bạo nó năm đó đã bị ta chôn sống, ta không biết vì sao Lãnh Tuyết bảo ta dạy cho cháu công phu? Chẳng lẽ năm đó ta giết người chỉ là kẻ chết thay? Hay là nó muốn để cháu tự mình báo thù cho nó, có lẽ là bởi vì hai người giống như là một người, nó muốn tự mình báo thù, có thể hiểu như vậy." Ông lão suy đoán từng điểm.

 

          Lời của ông lão làm cho Mộ Hi nổi da gà cả người, thật đáng sợ, chính mình giống như quấn vào bên trong một vụ án mưu sát.

 

          "Cháu, vậy, như vậy sao được, nghe ông nói hết sức đáng sợ!" Mộ Hi giống như đang nghe chuyện xưa, mà chính mình từ từ thành nhân vật chính của chuyện xưa.

 

          "Sau này mỗi ngày chín giờ đến nơi này của ta, đến lúc đó ta sẽ dạy cháu tuyệt học độc môn của nhà họ Lãnh chúng tôi, nhớ kỹ võ này chỉ truyền cho người nhà họ Lãnh, từ nay về sau cháu chính là cháu gái của Lãnh Ưng ta. Còn nhớ năm đó cháu trai lớn của ta chỉ có mười tuổi, đã có thể đối phó hai người trưởng thành biết công phu, nếu thằng bé còn sống, nhất định giỏi hơn ta. Tuyệt học của Lãnh môn tinh diệu nhất chính tốc độ, tốc độ nhanh kinh người, sau này cháu sẽ rõ, hôm nay cháu đi về trước đi!" Ông lão nói xong liền đi vào trong phòng, không có cho Mộ Hi thêm cơ hội nói chuyện.

 

          Mộ Hi buồn bã ỉu xìu về đến nhà, cắm đầu ngã ở trên giường, tất cả chuyện này giống như là làm mộng, thật là không có cảm giác chân thật, trên thế giới thực có quỷ thần ư? Sao có thể chứ? Nhưng vì sao sẽ có báo mộng kia hả?

 

          Mộ Hi hỗn loạn liền ngủ mất.

 

          Hành lang tối đen, một cỗ mùi nước khử độc gay mũi, Mộ Hi không biết mình đang ở đâu? Cô giống như ở một nơi đưa tay không thấy được năm ngón, cô sờ tường từ từ tìm kiếm đi về phía trước, đột nhiên cách đó không xa có ánh sáng, cô nhanh chóng đi tới, đến trước cửa phòng, cô nhẹ nhàng đẩy cửa một cái, chỉ nghe hắt xì một tiếng, cửa lại không có khóa, Mộ Hi thăm dò nhìn vào bên trong, chỉ thấy một cô gái mặc váy màu trắng ngồi ở trước cửa sổ, một đầu tóc dài buông trên vai, thấy không rõ mặt của cô ta, nhưng quần áo trên người này rất quen thuộc, nghĩ không ra là đã thấy ở đâu!

 

          Mộ Hi còn đang do dự có nên đi vào hay không, không đi vào, bên ngoài rất tối, đi vào, cảm giác ở đây u ám, hơi hoảng sợ!

 

          "Vào đi." Người phụ nữ đột nhiên nói chuyện.

 

          Mộ Hi từ từ đi vào, ánh sáng trong phòng không đủ, có vẻ rất mờ tối, trong lòng Mộ Hi khẩn trương. Ai da! Đây là đâu?

 

          Mộ Hi đi vào, nhỏ giọng hỏi cô gái.

 

          "Xin hỏi đây là đâu?"

 

          Đột nhiên, cô gái kia xoay đầu lại, một gương mặt đáng sợ xuất hiện ở trước mặt Mộ Hi, một khuôn mặt giống như vỏ câu, hù dọa Mộ Hi kêu to.

 

          "Á - - "

 

          Mộ Hi đột nhiên ngồi dậy, hung hăng đụng vào một bức tường người.

 

          "Chao ôi!" Ngay sau đó chính là đầu rất đau.

 

 


/318

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status