Chương 207:
Editor: May
Sau khi Nam Nam an bài hành trình, bộ dáng nhỏ giống như cậu là hướng dẫn du lịch ở đây, thật ra là gần đây cậu làm điều tra ở trên mạng, cậu đã kế hoạch xong tất cả, trừ phi là có ngoài ý muốn, nếu không hết thảy liền tiến hành theo kế hoạch.
"Mẹ, mẹ và em gái chờ ở chỗ này, con và cha đi lấy hành lý." Nam Nam và cha đi về phía bên cạnh.
Vào lúc Nam Nam và cha chờ cầm hành lý, phát hiện có người kêu to.
"Á - - người chết!" Một người phụ nữ bị hù dọa kêu to, bởi vì trong một va ly hành lý lớn chảy ra rất nhiều máu, mọi người ai cũng không dám mở ra, máu tươi liên tục chảy ra bên ngoài, lập tức một cỗ mùi máu tươi nồng đậm xông vào mũi.
Hành lý đám người Nam Nam ở đằng sau cái va ly đang chảy máu, cho nên bây giờ còn không thể đi, cũng không thể không cần hành lý chứ!
Nam Nam may mắn mẹ và Lâm Lâm không đến cùng, nếu không sẽ dọa hỏng bọn họ, thật ra Nam Nam cũng sợ hãi, chỉ là cậu biết mình là nam tử hán, nam tử hán sẽ phải đội trời đạp đất, cho nên cậu biểu hiện rất bình tĩnh.
Nam Cung Diệu lo lắng hù đến con trai, vì vậy một tay ôm con trai vào trong ngực, để Nam Nam tựa ở trên người anh, thật ra Nam Nam đã cao đến nơi bả vai Nam Cung Diệu, tương lai dáng dấp Nam Nam nhất định cao hơn cha cậu.
Nam Cung Diệu vừa kéo như vậy mới phát hiện hóa ra con trai đã cao như thế, qua thêm vài năm liền vượt qua anh, trẻ con lớn thật sự là nhanh!
"Cha, hành lý của chúng ta tới rồi." Nam Nam nói, hành lý chảy máu kia đã được bảo vệ trên máy bay kéo qua một bên.
Nam Cung Diệu và Nam Nam, mỗi người nhấc một va ly hành lý, chuẩn bị đi đến chỗ mẹ con Mộ Hi, ai ngờ quay đầu lại phát hiện không thấy Mộ Hi và Lâm Lâm.
Nam Nam nhanh chóng chạy tới, nhìn vòng quanh, Nam Cung Diệu cũng là xem xét khắp nơi một lần, không có thân ảnh mẹ con họ, Nam Nam đặt hành lý đến trên đất, nhanh chóng mở rương hành lý ra, cầm ra máy theo dõi của mình. May là lo lắng em gái chạy loạn, đã sớm đặt máy theo dõi ở trên người em gái. Nam Nam lấy máy theo dõi ra, lại lần nữa đậy kín va ly, bởi vì đồ vật bên trong rất quan trọng, nhất định phải đậy kín. Sau khi khóa kỹ va ly, Nam Nam đưa va ly cho cha, sau đó bắt đầu đi theo tín hiệu tiến lên phía trước, đồng thời Nam Cung Diệu bắt đầu gọi điện thoại cho Mộ Hi một lần rồi một lần.
"Đáng chết, điện thoại của mẹ con còn chưa mở máy!" Bởi vì đi máy bay nhất định phải tắt điện thoại di động, cho nên di động Mộ Hi vẫn luôn không có mở máy.
Nam Nam đi theo sát tín hiệu, phát hiện tín hiệu vẫn luôn không có ra sân bay, liên tục di chuyển.
"Cha, không tốt! Cha, cha đứng ở chỗ này, đừng đi đâu, con đi tìm mẹ." Nam Nam phát hiện vị trí mẹ liên tục xoay quanh, không bằng để cha ở chỗ này, có thể gặp được mẹ.
"Con trai, liên lạc bằng điện thoại." Nam Cung Diệu giơ điện thoại lên nói. Cứ như vậy, Nam Cung Diệu để hai va ly hành lý xuống, một tay cầm điện thoại di động, anh vẫn luôn gọi cho Mộ Hi, vẫn không có mở máy.
Nam Nam ở trong lòng đọc thần chú đại sư dạy cậu, ban đầu sau khi gặp tán gẫu với đại sư kia ở trang mạng, đã xin vài thần chú khẩn cấp với ông, Nam Nam cũng mặc kệ dùng thế nào, trong miệng liền bắt đầu xâu chuỗi lại.
Quả nhiên, đi chưa được hai bước liền nhìn thấy bóng dáng mẹ và Lâm Lâm.
"Con trai, sao vậy, đi lấy hành lý lâu như vậy?" Mộ Hi thấy con trai đến, lớn tiếng nói.
"Mẹ?" Nam Nam rất không hiểu, vì sao nhìn mẹ giống như liên tục ở chỗ này, vậy tại sao vừa rồi tìm không thấy bọn họ?
"Con trai, cha con ở chỗ nào?" Mộ Hi tò mò hỏi Nam Nam.
"Cha ở nơi nào?" Nam Nam lui về phía sau chỉ một cái, ai ngờ thấy cha vẫn ở tại chỗ lo lắng chờ đợi, vẫn không ngừng gọi điện thoại, hẳn là gọi cho mẹ. Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ trên thế giới thực sự có quỷ đánh tường, hay mới vừa rồi là ảo giác? Nam Nam không tin nhéo chính mình một cái, thực đau, giải thích rõ không phải là nằm mơ!
Nam Nam ở trong lòng đọc vài câu thần chú, sau đó hô to với cha.
"Cha, đến." Nam Cung Diệu nghiêng đầu sang bên này, quả nhiên thấy bọn họ.
"Các người đã chạy đi đâu?" Mỗi tay Nam Cung Diệu mang theo một va ly hành lý, đi tới bên này, vẻ lo lắng trên mặt đã rút đi.
"Ông xã, chúng tôi vẫn luôn ở chỗ này mà, vì sao hai người lấy hành lý lâu như vậy?" Mộ Hi hỏi ngược lại, sắc mặt Nam Cung Diệu biến đổi trong nháy mắt, nhìn Nam Nam một chút, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn con trai, chẳng lẽ ban ngày gặp quỷ!
"A, mẹ, con và cha đi toilet một chút." Nam Nam cười nói.
"A, đúng vậy, chúng ta vừa mới muốn toilet." Nam Cung Diệu biết rõ ý của Nam Nam.
"Các người có tật xấu à? Không phải mới vừa đi nhà vệ sinh ở trên máy bay sao? Mắc tiểu? Còn là cùng nhau mắc tiểu?" Mộ Hi nói, cũng nở nụ cười.
Lúc này trong lòng cha con hai người sợ hãi, không nghĩ tới Mộ Hi còn cười ra tiếng. Thật ra cô không biết mới vừa xảy ra chuyện gì, nếu như nói một năm một mười chuyện này cho cô biết, phỏng đoán cô cũng không cười được!
"Mẹ, chúng ta đi thôi, đi khách sạn." Nam Nam nói, một tay tiếp nhận một va ly hành lý trong tay cha, đi ra ngoài.
"Này? Con trai, đi khách sạn nào? Chúng ta không quen thuộc với nơi này!" Mộ Hi ôm lấy con gái bảo bối đuổi theo. Thật ra, cô cũng không phải là lần đầu tiên tới Thái Lan, trước kia đã tới một lần, là tới học tập. Nam Cung Diệu quay đầu lại nhìn chỗ vừa rồi một chút.
"Mẹ, yên tâm, Nam Nam đã đặt xong khách sạn rồi nha." Nam Nam tự tin nói.
"Cái gì? Tên nhóc thối con đặt khách sạn khi nào? Sao mẹ không biết?" Mộ Hi tò mò hỏi.
"Lúc Nam Nam ở Trung Quốc đã đặt xong rồi, hơn nữa còn là khách sạn cao cấp nhất, bảo đảm để cho mẹ ở thoải mái." Nam Nam cười nói, thấy mẹ vui vẻ, cậu cũng vui vẻ, ai kêu cậu yêu mẹ chứ!
Nam Cung Diệu vẫn luôn không nói, anh cũng không có cảm giác ngoài ý muốn với chuyện Nam Nam đặt xong khách sạn tốt, chuyện gì có thể ly kỳ hơn chuyện vừa rồi!
Lúc người một nhà Nam Cung Diệu rời khỏi đại sảnh, máy bay của Nam Cung Nhiên và Hàng Thiên Vũ cũng hạ cánh, hai người ôm nhau rời đi, về phần va ly lớn chảy máu vừa rồi, đã bị nhân viên làm việc kéo đến chỗ vắng người nhất, bởi vì thứ này sẽ khiến cho khủng hoảng, vết máu lưu lại vừa rồi đã sớm yên lặng dọn dẹp khô, cho nên Nam Cung Nhiên và Hàng Thiên Vũ cũng không có trông thấy gì hết.
Mà Âu Dương Hàng và mấy đàn em đều bị mời đến phòng an ninh, đương nhiên, trong phòng còn đặt cái va ly lớn liên tục đổ máu kia, ở trên máy bay mất tích một người, hiện lại thêm vào pháp sư, bọn họ còn tổng cộng dư lại sáu người.
Mấy người bọn họ không mở cái va ly ra, cũng biết bên trong là cái gì, nhất định là người mất tích trong đám bọn họ, nhìn máu đỏ tươi chảy ra, hù dọa bọn họ người người nhắm mắt lại không dám nhìn.
Chỉ chốc lát sau, một nhân ngoại giao của Trung Quốc tiến vào, anh ta đặc biệt chịu trách nhiệm chuyện của Trung Quốc, trợ giúp một chút giải quyết vấn đề khó khăn ngôn ngữ bản xứ.
Người Trung Quốc kia đi về phía bọn họ.
"Có phải các người không tìm được một người bạn không?" Người đàn ông hỏi.
"Ừ." Âu Dương Hàng ừ một tiếng.
"Chúng ta hoài nghi anh ta bị người mưu sát." Người đàn ông nói xong, ý bảo bảo vệ bên cạnh mở cái va ly đang đóng kia ra, Âu Dương Hàng vừa thấy bọn họ muốn mở va ly, bị dọa xoay đầu sang một bên, cũng không dám nhìn.
"Các người xem một chút có phải là anh ta hay không?" Người đàn ông còn nói.
Pháp sư nhìn một cái, mấy người Âu Dương Hàng đã sợ đến toàn thân phát run, vì vậy ông đi tới phía trước xem có phải người đi cùng bọn họ hay không, không nhìn còn tốt, sau khi xem xong, bỏ chạy qua một bên không ngừng nôn mửa, quá kinh khủng!
Ông cũng đã thấy nhiều người chết, loại người chết kiểu này, ông vẫn là gặp lần đầu tiên, vừa rồi chỉ nhìn một cái, liền không có dũng khí xem lần thứ hai.
"Đại sư, anh ta có phải là người mà các người muốn tìm không?" Người đàn ông hỏi.
"Đúng, đúng là người chúng tôi muốn tìm." Pháp sư nói, mấy người Âu Dương Hàng may mắn không có nhìn, bởi vì phản ứng của pháp sư đã nói cho bọn họ biết đáng sợ cỡ nào!
Hóa ra người đàn ông trong va ly đã bị hút khô rồi, tựa như là xác ướp mới ra khỏi đất, nhưng mà da của hắn lại tươi mới hơn xác ướp một chút.
/318
|