Chương 212:
Editor: May
"Được rồi, mẹ thật sự là ích kỷ!" Nam Nam bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong lòng đại sư cũng rất vui vẻ, bởi vì đều hơn một trăm tuổi, lại có thể được người ta nói là ông lão anh tuấn, thật ra, trong lòng rất cao hứng.
Kỳ thật chính là nhờ tấm hình này, sau này còn cứu Mộ Hi một mạng.
Bởi vì vị đại sư này đã một trăm lẻ sáu tuổi, là một thân đồng tử, hơn nữa còn là cao tăng đắc đạo, phàm là quỷ hồn lớn nhỏ nào nhìn thấy ông cũng sẽ trốn xa xa, bởi vì ông niệm kinh mỗi ngày mỗi đêm, đã là phật quang phổ chiếu.
Cứ như vậy, lần đầu tiên gặp mặt của Nam Nam và đại sư chính là như vậy, Mộ Hi rất vui vẻ, Nam Nam và cha lại bắt đầu lo lắng cho an nguy của Mộ Hi, cho nên chỉ có thể nhanh chóng để cô đeo lên tràng hạt của pháp sư, mới có thể bảo vệ bình an.
Sau khi chia tay với đại sư, Nam Nam lấy ra chuỗi tràng hạt kia, đầu tiên là nhìn nhìn.
"Mẹ, vừa rồi bạn trên mạng của con tặng mẹ một món lễ vật, mặc dù không phải là vật trân quý gì, nhưng là hết sức có ý nghĩa đó. Mẹ phải đáp ứng Nam Nam không cho phép xem thường chuỗi tràng hạt này, nếu không mẹ chính là đả thương tâm của ông ấy." Nam Nam nói.
"Vì sao?" Mộ Hi không hiểu hỏi, nhìn tràng hạt trong tay Nam Nam hỏi.
"Thật ra ông lão là cao tăng đắc đạo của Trung Quốc, chuỗi tràng hạt này là đồ ông lão yêu thích nhất, bởi vì nó đã ở cùng ông lão hơn chín mươi năm, tuổi của chuỗi tràng hạt này còn lớn hơn tuổi của ông nội con đó, cho nên mẹ nhất định phải tôn trọng tràng hạt, có thể làm được không?"
Nam Nam hỏi rất nghiêm túc.
"Hơn chín mươi năm? Rốt cuộc ông lão kia bao nhiêu tuổi rồi, chẳng lẽ hơn một trăm tuổi? Được, mẹ đáp ứng con, bảo quản thật tốt." Mộ Hi nói nghiêm túc.
"Không phải là bảo quản thật tốt, là đeo thật tốt, hơn nữa còn không được rời khỏi người, đồng ý với con." Nam Nam còn nói.
"Con trai, con sao á? Nói chuyện là lạ thế nào?" Mộ Hi đi về phía trước hỏi.
"Nam Nam muốn mẹ thề, không được lấy xuống?" Nam Nam lại hỏi, vẻ mặt hết sức lo lắng cho mẹ ngốc này.
"Được, mẹ thề, tuyệt không lấy xuống." Mộ Hi thấy con trai có chút nóng nảy, vì vậy đau lòng đáp ứng con trai, thuận tay tiếp nhận tràng hạt đeo ở trên cổ, mặc dù nhìn không đẹp lắm, nhưng nhìn thấy con trai vui vẻ, cô cũng vui vẻ.
"Ừ, mẹ rất ngoan." Nam Nam sờ sờ đầu mẹ, vẫn không quên hài hước một chút, chọc mọi người nở nụ cười ha ha ha. Nam Cung Diệu đề nghị mọi người đi chơi một chút, bởi vì thời gian của anh và con cái quá ít, lần này chính là một cơ hội, cho nên anh muốn dẫn theo bọn nhỏ vui đùa thật tốt một chút.
Nhưng nào biết, vào lúc cả nhà bọn họ vui vẻ du ngoạn Thái Lan, Khang Hân chính khóc.
Lúc này, đúng lúc mấy người Âu Dương Hàng đi qua, thấy được Khang Hân khóc thút thít ở trong góc, bởi vì tò mò dừng bước chân lại.
"Này? Vì sao lại khóc?" Âu Dương Hàn hỏi.
Vốn là Khang Hân đang khóc, không nghĩ tới sẽ có người Trung Quốc nói chuyện, cao hứng chợt ngẩng đầu, ai ngờ?
"Âu thiếu, là anh, thật sự là anh? Tôi không phải là đang nằm mơ chứ?" Khang Hân không dám tin vào hai mắt của mình, vòng tới vòng lui vây quanh Âu Dương Hàng, tỉ mỉ nhìn hắn. Là hắn, không phải là mộng.
"Tôi biết cô ư?" Âu Dương Hàng rất bất ngờ, sao người phụ nữ này biết tên anh?
"Là tôi, Khang Hân, tôi là Khang Hân." Khang Hân cao hứng kêu to.
Thấy bộ dạng cao hứng của Khang Hân không giống như là giả bộ, chẳng lẽ là bé con của anh trai, vẫn là điện thoại cho anh trai hỏi một chút rồi tính.
Âu Dương Hàng đi qua một bên bấm điện thoại Âu Dương Hàn.
"Anh, anh biết người phụ nữ nào tên Khang Hân không?" Âu Dương Hàng hỏi.
"Có gì không?" Âu Dương Hàn hỏi nhàn nhạt.
"Bây giờ em ở cùng với cô ta, cô ta coi em thành anh." Âu Dương Hàng vừa nghe giọng nói của anh trai liền biết anh trai biết người phụ nữ này, bởi vì bọn họ là anh em sinh đôi, cho nên hai bên vẫn rất hiểu rõ đối phương.
"Chú ở đâu?" Âu Dương Hàn vẫn hỏi nhàn nhạt.
"Ở Thái Lan, xem ra cô ta rất không tốt." Âu Dương Hàng nói.
"Chú lại đi du lịch, lúc trở lại dẫn cô ta trở về." Âu Dương Hàn biết rõ em trai thích đi chơi, cho nên không có nói gì nhiều liền cúp điện thoại.
Nghe được anh trai cúp điện thoại, sau khi Âu Dương Hàng biết rõ người phụ nữ này là người phụ nữ của anh trai, trong lòng liền không còn kiêng kị, vốn lo lắng cô ta là người phụ nữ không sạch sẽ gì đó, cố ý đến gần hắn, biết là phụ nữ của anh trai, hắn liền an tâm.
"Tôi không phải là người cô muốn tìm, nhưng tôi sẽ dẫn cô về gặp anh trai tôi." Âu Dương Hàng nói.
Khang Hân nghi hoặc nhìn Âu Dương Hàng, tại sao người này nói lời như thế, thật chẳng lẽ là mình nhận lầm người, hay là bọn họ là sinh đôi? Nếu không sao lại giống như vậy? Chỉ là vừa nghĩ sắp về nhà, trong lòng vẫn rất cao hứng, chỉ cần có thể rời đi nơi quỷ quái này là được.
"Cám ơn anh, các người thật sự rất giống?" Khang Hân ôn nhu nói, hy vọng chiếm được tâm đồng tình của người đàn ông này, đừng bỏ cô ta lại, đây chính là cỏ cứu mạng duy nhất.
"Chúng tôi là sinh đôi." Âu Dương Hàng nói.
"Hóa ra là như vậy, nhưng mà hiện tại tôi không có giấy tờ gì, chỉ sợ sẽ rất phiền toái!" Khang Hân nói thật, bởi vì không có hộ chiếu, muốn về nước sẽ rất phiền toái, không có tiền, không có quan hệ hoàn toàn là không thể quay về, đây là nguyên nhân vừa rồi Khang Hân khóc, vốn là dự định bán mình, chỉ cần có thể kiếm tiền, cái gì cũng được, nhưng coi như là có tiền, không có quan hệ làm hộ chiếu, vẫn là uổng công, cho nên càng nghĩ càng khổ sở, liền khóc lên.
Không nghĩ tới chính là ông trời vẫn còn đáng thương cô ta, lại có thể có cứu tinh đến đây.
"Tôi sẽ nghĩ biện pháp, tôi sẽ dẫn cô trở về Trung Quốc." Âu Dương Hàng nói, trong khoảng thời gian này bởi vì dấu tay đen trên chân, hắn đã trở nên không hề lớn lối nữa, hơn nữa người bên cạnh lại chết đi từng người, hắn đang suy nghĩ, hiện tại tốt nhất chính là làm nhiều việc thiện, cầu xin Bồ Tát phù hộ, bởi vì hắn biết mình quá nhiều nghiệp chướng.
Vừa rồi thấy ánh mắt băn khoăn của Khang Hân, hắn đột nhiên muốn làm người tốt một lần, mới sẽ nói như vậy.
"Cám ơn anh." Có lời nói này của Âu Dương Hàng, cô ta an tâm.
"Đi, đúng lúc chúng ta chuẩn bị đi ăn cơm, cùng nhau đi." Âu Dương Hàng nói.
"Ừ." Khang Hân ngoan ngoãn đáp ứng, thật ra cô ta cũng là bữa có bữa không, bụng sớm liền kêu rột rột!
Sau khi Âu Dương Hàng dẫn mấy người bọn họ đi ăn về, lại dẫn Khang Hân đi mua một chút quần áo để thay, vì hai tay người phụ nữ này trống trơn, sau đó lại dẫn cô ta đi hiệu làm tóc sửa sang đầu tóc, vì nhìn qua người phụ nữ này như người điên, nếu đã mang theo cô ta cùng đi, liền phải chỉnh sửa gọn gàng cho cô ta, nếu không sau này anh trai nhìn cô ta chật vật như vậy, có thể trách mình không có chiếu cố tốt cô ta không? Cho nên quyết định cho cô ta ăn mặc đàng hoàng một chút.
Chờ lúc Khang Hân đi ra từ trong tiệm cắt tóc, quần áo trên người kia đã ném đi, hiện tại mặc chính là quần áo mới vừa mua.
Thật ra Âu Dương Hàng cũng không có phát hiện Khang Hân có cái gì đặc biệt, chỉ là vừa thay đổi cách ăn mặc như vậy, đột nhiên làm cho người ta có một loại cảm giác hai mắt tỏa sáng.
Một đầu tóc đen phiêu dật, hai mắt thật to hết sức mê người, làn da giống như không chăm sóc thời gian dài, có chút thô ráp, chỉ là nhìn ra được cô ta là một cô gái xinh đẹp, hóa ra ánh mắt anh trai không sai, lúc vừa mới biết được Khang Hân này bé con của anh trai, trong lòng Âu Dương Hàng còn hết sức thất vọng, cho rằng ánh mắt anh trai quá kém, giờ phút này hắn không cho là như vậy, hóa ra dáng dấp con nhóc này khá tốt.
/318
|