Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 227:

/318


Chương 227:

Editor : May

 

          "Ông ta phụ bà? Sao gọi là ông ta phụ bà? Tình yêu là tự do, không có phụ hay không phụ, yêu không được liền không cần yêu, bà cứ lưu luyến như vậy làm gì? Bà có từng hỏi vì sao tổ tông của tôi rời khỏi bà không?" Nam Cung Diệu cây ngay không sợ chết đứng nói.

 

          "Mày câm miệng, mày không có tư cách nói yêu với tao, mày chính là kẻ bạc tình." Ác linh nói.

 

          "Tôi là kẻ bạc tình, nhưng đó đã là quá khứ, bởi vì người phụ nữ của tôi - cô ấy cho tôi cơ hội sửa đổi, hiện tại trong lòng của tôi chỉ yêu cô ấy, bởi vì cô ấy khoan dung, tình yêu của cô ấy cảm động tôi, cô ấy cam tâm tình nguyện làm hết thảy vì tôi, kể cả nối dõi tông đường cho nhà Nam Cung chúng tôi, cho nên tôi sửa đổi làm một con người mới, giờ phút này trong lòng của tôi chỉ có cô ấy, một đời một thế sẽ không thay đổi." Nam Cung Diệu chém đinh chặt sắt nói, hơn nữa nói tất cả đều là lời trong lòng, dừng lại một chút, anh lại nói tiếp.

 

          "Bà có từng cho ông ấy cơ hội hay không? Bà có hỏi rõ ràng vì sao năm đó ông ấy rời khỏi bà không? Bà vô tình với ông ấy như vậy, sao sẽ nhận được tình yêu của ông ấy? Bà sẽ chỉ thương tổn người yêu của bà, có lẽ ông ấy yêu bà, là bà đã phá hủy tình yêu này, bởi vì bà ích kỷ, bà tâm tính hẹp hòi, bà không được oán người khác, bà hoàn toàn không đáng được yêu!"

 

          Vào lúc Nam Cung Diệu giảng đạo lý với bà ta, đại sư đã giải khai thần chú, ông để hồn phách Lãnh Tuyết vào bên trong một cái hộp, sau đó dùng bùa chú phong bế, giao cho Lãnh Ưng. Ác linh phát hiện không thấy hồn phách Lãnh Tuyết, tức giận, trong nháy mắt nổi lên gió đen rất lớn, giống như là gió lốc.

 

          "Ông Lãnh, ông mang theo Tuyết nhi đi trước đi, chúng ta ở lại." Nam Cung Diệu hô to.

 

          "Các người, ai cũng đừng nghĩ chạy thoát, hôm nay phải chết!" Giọng nói kinh khủng truyền ra từ không trung.

 

          "Đây là ân oán giữa nhà Nam Cung và bà, thả bọn họ đi, chẳng lẽ bà sợ tôi?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

 

          "Được, hôm nay tao liền tính toán những gì nhà Nam Cung nợ tao. Người đàn ông kia, để mạng mày lại đây?" Giọng nói kinh khủng vang lên lần nữa.

 

          "Lãnh Đông, các người đều đi, chẳng may tôi có chuyện, chăm sóc người nhà của tôi." Nam Cung Diệu hô to, sau đó đột nhiên dùng lực đẩy Lãnh Đông ra khỏi gió lốc.

 

          Sao Lãnh Đông có thể đi, muốn đi cũng là cùng đi, anh sẽ không bỏ lại Nam Cung Diệu rời đi . Gió càng lúc càng lớn, mắt đã mở không ra, anh dùng sức lại xông vào trong nước xoáy.

 

          "Tốt, lại một kẻ chịu chết ."

 

          "Khốn kiếp, nếu chúng ta sẽ chết, bà lại không có can đảm lộ ra diện mục thật của mình ư? Chẳng lẽ là sợ hãi tương lai tôi sẽ đi địa ngục tìm bà báo thù?" Nam Cung Diệu nói.

 

          "Được, liền để mày chết rõ ràng." Đang khi nói chuyện, một bóng đen xuất hiện ở trước mặt Nam Cung Diệu, cách vô cùng gần.

         

          "Hóa ra chính là một đoàn khói đen thối, còn dám lớn lối với ông đây, chẳng lẽ bà đã quên mình chết như thế nào sao?" Nam Cung Diệu đột nhiên trừng mắt rống to trước khói đen, khí thế người gây sự. Mặc dù anh chỉ có thể nhìn thấy một đoàn khói đen, nhìn không thấy cái gì hết.

 

          "Tao, tao, tao chết như thế nào? Tao chết như thế nào..." Đột nhiên gió lớn tản đi, khói đen cũng đã biến mất, hết thảy khôi phục lại bình tĩnh.

 

          Hóa ra ông Lãnh và đại sư liên tục không có đi, vì sao bọn họ vẫn luôn không có nhúng tay, bởi vì bọn họ thấy Nam Cung Diệu vẫn luôn khống chế được cục diện, khúc mắt của ác linh này cũng là bởi vì nhà Nam Cung, cho nên Nam Cung Diệu vừa đứng ở đây, bản thân anh đã là một loại kích thích với bà ta, vì sao ác linh này nguyền rủa người đàn ông, nhưng chết là người vợ đàn ông đó, hay là bởi vì bà ta yêu đàn ông nhà Nam Cung, không đành lòng giết đàn ông Nam Cung, cho nên vừa rồi ác linh kia vẫn luôn chậm chạp không chịu động thủ.

 

          "Ông nội, chúng ta nhanh rời đi." Nam Cung Diệu và Lãnh Đông chạy qua nói.

 

          Bốn người nhanh chóng rời khỏi bãi tha ma.

 

          Bốn người bọn họ trở lại trong nhà Lãnh Đông.

 

          "Đại sư, phiền toái ông siêu độ cháu gái đáng thương của tôi, để con bé sớm ngày đầu thai làm người." Lãnh Ưng nói.

 

          "Yên tâm, tôi sẽ tận lực." Đại sư nói.

 

          "Chàng trai, vừa rồi ác linh kia đã không chịu nổi kích thích rời đi, ta nghĩ gần đây chắc là sẽ không đi ra! Bởi vì lời nói vừa rồi của cậu đã chạm được chỗ đau của bà ta, có lẽ ngay cả chính bà ta cũng không biết năm đó vì sao lão tổ tông của cậu rời khỏi bà ta? Ta nghĩ bà ta sẽ đi tìm đáp án, Mộ Hi tạm thời an toàn." Đại sư nói.

 

          "Tôi chỉ là nói thật, tôi chỉ muốn bảo vệ người thân của mình, không nghĩ cái khác." Nam Cung Diệu nói.

 

          "Ông, cháu đi về trước, các người cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi thật tốt đi, có việc gọi điện thoại cho cháu." Nam Cung Diệu còn nói.

 

          "Trở về đi, Mộ Hi sẽ lo lắng." Lãnh Ưng nói.

 

          Nam Cung Diệu về đến nhà, Mộ Hi đang nói điện thoại, rất vui vẻ, bởi vì là Vân Tĩnh Sơ gọi tới, Nam Nam đã nói chuyện Mộ Vũ Hàn là Mộ Hi cho cô biết, cho nên hiện tại hai người lại giống như trước đây.

 

          "Hi thối, tớ nhớ cậu muốn chết, không để ý tới tớ lâu như vậy, tớ chính là muốn trừng phạt cậu, tớ muốn đính hôn, chính là thứ bảy này, nhớ nhất định phải tới, đưa phần đại lễ đến, ai bảo chồng cậu có tiền như vậy, ngại gì không tiêu, hắc hắc..." Vân Tĩnh Sơ cười xấu xa nói, đối với Mộ Hi - người chị em này, từ trước đến nay cô đều là không chút khách khí.

 

          "Con nhóc thối, cậu đính hôn với ai? Cuối cùng cam lòng cho gả mình ra ngoài rồi sao?" Mộ Hi vui vẻ nói, bởi vì cô cho rằng đã lâu như vậy, Âu Dương Hàn nhất định đã rời khỏi cô ấy, còn có chính là Mộ Hi hết sức hiểu rõ Vân Tĩnh Sơ, yêu đương chưa bao giờ vượt qua hai năm, nên cô không cho là Âu Dương Hàn, cho nên đối với việc Vân Tĩnh Sơ đính hôn, Mộ Hi cao hứng cho cô ấy.

 

          "Con nhóc chết tiệt kia, đương nhiên là Hàn Dương, cậu cho là ai?" Vân Tĩnh Sơ nói, nghe được ra cô ấy rất vui vẻ.

 

          "A - - các người còn ở cùng một chỗ?" Mộ Hi rất bất ngờ, tên khốn kiếp kia còn quấn lấy Vân Tĩnh Sơ. Thật ra, vì sao Âu Dương Hàn và Vân Tĩnh Sơ muốn đính hôn, bởi vì Nam Nam nói cho mẹ Tĩnh Sơ biết Mộ Vũ Hàn chính là Mộ Hi, đương nhiên Âu Dương Hàn cũng rất nhanh biết được thân phận của Mộ Hi từ trong miệng Vân Tĩnh Sơ, cho nên chỉ cần anh ta không rời khỏi Vân Tĩnh Sơ, Mộ Hi sẽ thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh anh ta.

 

          Làm cho Âu Dương Hàn hoang mang chính là, một người phụ nữ có hai thân phận, đều làm cho anh ta yêu đến nổi điên, anh ta vì có thể kinh thường gặp được Mộ Hi, tình nguyện kết hôn với Vân Tĩnh Sơ, lúc này tâm tình của anh ta đã thay đổi, cảm giác cuộc sống trước kia không có ý nghĩa gì, chợt phát hiện làm người tốt hóa ra cũng rất tốt, đây là Mộ Hi ảnh hưởng anh ta, anh ta lại thay đổi bản tính của mình vì Mộ Hi.

 

          "Vì sao con nhóc chết tiệt cậu còn có thể ở cùng một chỗ, chẳng lẽ cậu vẫn hy vọng tớ lại thay người ư! Lần này tớ chính là nghiêm túc, chúc phúc tớ đi." Vân Tĩnh Sơ vui vẻ nói.

 

          "Được, thân ái, đến lúc đó tớ nhất định tham gia, cúp trước."

 

          "Bà xãm điện thoại của ai?" Thấy Mộ Hi rất vui vẻ, Nam Cung Diệu cũng rất vui vẻ, chỉ cần thấy bà xã cao hứng, anh cũng cao hứng.

 

          "Ông xã, là Tĩnh Sơ, cô ấy biết rõ em chính là Mộ Hi." Mộ Hi ôm cổ Nam Cung Diệu chính là một ngụm.

 

          "Mẹ, xấu hổ xấu hổ xấu hổ, mẹ hôn đàn ông!" Không biết Lâm Lâm đứng ở cửa từ lúc nào, lúc này quản gia cười ha hả mang theo Lâm Lâm thức thời rời đi. Rốt cuộc phu nhân đã trở lại, người giúp việc trong nhà cũng biết chuyện xưa của Mộ Hi, bởi vì Nam Nam nói cho bọn họ nghe, tất cả mọi người rất vui vẻ vì phu nhân về nhà, bởi vì bọn họ lại thấy thiếu gia nở nụ cười, đại thiếu gia và tiểu thiếu gia đều nở nụ cười, cho nên bọn họ cũng đều cao hứng theo.

 

          Lâm Lâm được quản gia mang đến trong hoa viên chơi.

 

          "Bà xã, cám ơn em đã về nhà, anh rất vui vẻ." Nam Cung Diệu thâm tình nói.

 

          "Người đàn ông này, nhớ kỹ lời anh nói, đời này chỉ có thể yêu em, nếu không em sẽ răng rắc rót chân thứ ba của anh." Mộ Hi duỗi ra một con dao, tư thế uy hiếp Nam Cung Diệu nói.

 

          "Không cần, không có chân thứ ba, ông xã đói bụng phải làm sao bây giờ? Lấy cái gì cho em ăn no?" Nam Cung Diệu cười nói, hung hăng cắn một ngụm miệng nhỏ vểnh lên của Mộ Hi.

 


/318

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status