Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 237:

/318


Chương 237:

Editor : May

 

          "Nữ vu đáng chết, đi gặp quỷ đi..." Mộ Hi gầm nhẹ, tức giận nhìn thân thể đơn bạc của Khang Hân nằm trên mặt đất.

 

          Lúc này, năm người Âu Dương Hàng đồng thời té trên mặt đất, không nhúc nhích.

 

          "Em trai, em trai..." Âu Dương Hàn ôm em trai vào trong ngực gọi nó, nhưng lại không có phản ứng.

 

          "Khó trách bọn họ giống như vậy, hóa ra là sinh đôi." Mộ Hi bừng tỉnh đại ngộ.

 

          "Bà xã, em không sao chứ?" Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi vào trong ngực.

 

          "Anh Diệu, người phụ nữ này thì sao?" Lãnh Đông chỉ chỉ Khang Hân.

 

          "Mang đi." Nam Cung Diệu nói.

 

          Lãnh Đông khiêng Khang Hân lên trên vai, đi đến bên ngoài rừng rậm.

 

          Âu Dương Hàn cũng khiêng em trai trở về bên trong xe, Vân Tĩnh Sơ vẫn luôn chờ ở trong xe.

 

          "Thân ái, anh ta làm sao vậy?" Vân Tĩnh Sơ chỉ chỉ Âu Dương Hàng nói.

 

          "Té xỉu." Âu Dương Hàn trả lời đơn giản.

 

          "Mộ Hi, đó không phải là Mộ Hi ư?" Vân Tĩnh Sơ vội vội vàng vàng chạy xuống xe, ôm cổ Mộ Hi.

 

          "Tĩnh Sơ? Sao cậu cũng tới?" Mộ Hi hiếu kỳ hỏi.

 

          "Con nhóc xấu xa, lo lắng cho cậu chứ sao! Sao bộ dạng cậu lại thế này? Không có sao chứ?" Vân Tĩnh Sơ hỏi.

 

          "Tớ không sao." Mộ Hi nói.

 

          "Tất cả mọi người rất lo lắng cho cậu đó!"

 

          "Ông xã, để bọn họ lên máy bay cùng nhau trở về được không?" Mộ Hi hỏi Nam Cung Diệu, bởi vì cô thấy Tĩnh Sơ ngồi là xe taxi.

 

          "Đương nhiên có thể." Nam Cung Diệu nói.

 

          "Thân ái, chúng ta cùng nhau trở về với Mộ Hi đi? Cõng em trai anh tới đây." Vân Tĩnh Sơ hô to về phía Âu Dương Hàn.

 

          "Được rồi!" Âu Dương Hàn lo lắng cho em trai, đi máy bay sẽ nhanh hơn một chút, có thể sớm mang em trai đi gặp bác sĩ, thật ra, Âu Dương Hàng hôn mê, sao bác sĩ có thể xem ra được!

 

          Tất cả mọi người lên máy bay, Lãnh Đông lái xe rời đi.

 

          Sau khi về nước, Lãnh Đông mang Khang Hân về biệt thự của mình, bởi vì cô ta vẫn luôn không có tỉnh, Lãnh Đông là muốn cho đại sư xem một chút.

 

          Nam Cung Diệu và Mộ Hi trở về trong nhà của mình, bởi vì Mộ Hi mệt chết được, cũng rất chật vật, là mặc một cái áo của Nam Cung Diệu vào cửa.

 

          "Mẹ, mẹ đi đâu? Lâm Lâm rất nhớ mẹ..." Lâm Lâm đi lên liền ôm lấy Mộ Hi.

 

          "Bảo bối, mẹ muốn đi tắm, trên người rất bẩn nha." Thật ra Mộ Hi đã giột đơn giản vài ca lúc ở trên máy bay rồi, bởi vì toàn thân cô đều là mùi xăng, quần áo trên người cũng bị Nam Cung Diệu ném đi, hiện tại mặc một cái áo của Nam Cung Diệu, rất lớn rất dài, giống như là váy.

 

          Nam Cung Diệu ôm con gái vào trong ngực, Mộ Hi chạy chậm rãi lên lầu đi tắm rửa.

 

          Âu Dương Hàn mang theo em trai đi bệnh viện, khiến người bất ngờ chính là, bác sĩ nói em trai anh đã chết rồi, hơn nữa còn là chết vào một ngày trước. Âu Dương Hàn không tin, bởi vì vào bốn tiếng đồng hồ trước anh còn nhìn thấy em trai đứng ở nơi đó, mặc dù là vẫn luôn không nói gì, nhưng nó là đứng, anh không tin người chết còn có thể đứng!

 

          Tiếp theo Âu Dương Hàn mang theo em trai đi thêm nhiều bệnh viện, kết quả đều giống nhau, anh không có cách nào tiếp nhận, em trai đang khỏe mạnh, sao có thể chết được?

 

          Vân Tĩnh Sơ gọi điện thoại cho Mộ Hi, nói cho cô biết chuyện của Âu Dương Hàng.

 

          "Quá không thể tưởng tượng nổi, hóa ra anh ta đã sớm chết, khó trách thần sắc lúc đó lại dọa người như vậy!" Mộ Hi hít một hơi khí lạnh, suy nghĩ một chút, từ trước đến nay đều ở cùng một chỗ với người chết, hơn nữa còn là xác sống, thật sự là không rét mà run!

 

          "Hi, mặc dù anh ta bắt cóc cậu là không đúng, nhưng anh ta đã chết, nói như thế nào người này cũng là em chồng của tớ! Hiện tại Hàn rất khổ sở!" Vân Tĩnh Sơ đau lòng Âu Dương Hàn, bởi vì sau khi em trai anh chết, anh vẫn luôn không nói gì, xem ra nhất thời không tiếp nhận được!

 

          "Tĩnh Sơ, hy vọng anh ta sẽ yêu thương cậu thật tốt, em trai anh ta là em trai anh ta, anh ta là anh ta, tớ không trách các người." Mộ Hi nghe được Tĩnh Sơ rất khổ sở, vốn trong lòng rất hận Âu Dương Hàn, lúc này lại giống như không hận một chút nào, xem ra những chuyện thương thiên hại lý kia là em trai anh ta làm, khó trách anh ta không chột dạ.

 

          "Con nhóc này, yên tâm đi, anh ấy đối với tớ rất tốt, nếu không sao chúng tớ sẽ đính hôn." Vân Tĩnh Sơ nói.

 

          "Hôm nào tớ đi thăm cậu, cúp trước, bai." Mộ Hi nói.

 

          Mộ Hi cúp điện thoại, đột nhiên có người nắm tay của cô từ phía sau, Mộ Hi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ông xã, Mộ Hi lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào.

 

          "Bà xã, rất yêu em, thật sự lo lắng cho em, bởi vì lúc nào em cũng gặp chuyện không may! Sau này anh có nên buộc em ở trên dây lưng quần của anh không?" Nam Cung Diệu thì thầm ở bên tai, sợ bọn nhỏ nghe thấy. Trong lòng Nam Cung Diệu hết sức lo lắng cho cô vợ nhỏ, sợ cô lại có chuyện.

 

          "Ông xã, em không sao, về sau em sẽ bảo vệ chính mình, anh xem, không phải em cũng không có chuyện gì ư." Mộ Hi lộ ra nụ cười sáng lạn.

 

          Nam Cung Diệu gật gật đầu, một tay nắm cô, vẫn luôn không chịu buông ra, mặc dù đây là trong nhà, anh cũng không muốn buông tay, sợ cô vợ nhỏ lại gặp chuyện gì đó, giờ phút này cô vợ nhỏ chính là trân bảo hiếm thế của anh, yêu thích không buông tay.

 

          "Nhưng anh vẫn là không yên lòng, bởi vì lúc nào cũng sẽ có một chút tình huống đột phát. Không được, em vẫn là tới công ty của anh làm thư ký đi, chúng ta có thể cùng đi làm, cùng nhau tan tầm, như vậy anh có thể ở cùng em hai mươi bốn tiếng đồng hồ không xa rời nhau, cứ quyết định như vậy, anh phải mang em theo bên người." Nam Cung Diệu nói kiên định, anh nhất định phải bảo đảm cô vợ nhỏ bình an.

 

          "Nghĩ hay lắm, để cho người ta làm thư ký cho anh, cả ngày bị anh sỗ sàng à!" Mộ Hi cười nói, thật ra trong lòng hết sức cảm động, người đàn ông này, tốt đến như vậy, nói cô làm sao có thể không yêu đây!

 

          "Sỗ sàng thì sao chứ, chỉ cần em an toàn, lại nói, ông xã anh đây sẽ ăn một ngụm thật tốt, em ủy khuất thì ủy khuất đi, còn có hiệp nghị trước hôn nhân của chúng ta còn chưa có thực hiện, chính là lúc trước em đã ký kết phải làm thư ký riêng bên người của anh, nhưng bởi vì sau đó em mất tích, cho nên hiện tại nhất định phải đền bù tổn thất cho anh, anh cũng không yêu cầu em bồi thường tiền trái hiệp ước, dứt khoát cứ tiếp tục đi làm việc với anh, đương nhiên, em thích vẽ tranh, anh có thể đặt một cái làm việc cho em ở trong phòng của anh, đặc biệt dùng để vẽ tranh." Nam Cung Diệu nói rất nghiêm túc.

 

          "Cái gì? Còn muốn cùng một phòng làm việc với anh? Anh không sợ người ta nói anh háo sắc ư, đi làm cũng mang theo vợ!" Mộ Hi nói.

 

          "Anh háo sắc vợ của mình, không mất mặt, lại nói không có ở cùng một phòng làm việc thì sao có thể gọi là thư ký bên người." Nam Cung Diệu nói nghiêm trang, thật ra anh chính là định dời phòng làm việc của Mộ Hi đến trong phòng làm việc của anh, anh sẽ không cho cô làm việc gì, thật ra anh sẽ giữ lại thư ký, sao anh cam lòng để cho cô vợ nhỏ mệt mỏi chứ!

 

          "Ông xã, em thật sự là may mắn, có thể gả cho anh, em hết sức hạnh phúc." Mộ Hi cảm động, mắt chứa lệ nóng.

 

          Nhìn thấy cô vợ nhỏ đáng yêu mê người như thế, Nam Cung Diệu đang suy nghĩ muốn lăn trên giường với cô vợ nhỏ, nhưng thân ảnh một lớn một nhỏ đột nhiên xuất hiện ở cửa, hù dọa lão nhị Nam Cung Diệu lập tức cúi đầu xuống, ngượng ngùng không dám gặp người!

 

          "Cha, hôm nay chúng ta muốn mượn mẹ một đêm." Nam Nam lạnh lùng nói.

 

          "Con trai, có thể có thể!" Nam Cung Diệu hết sức bất đắc dĩ, lúc nào con trai cũng đoạt chén cơm với mình, im lặng!

 

          "Mẹ, đi thôi, mẹ là của tụi con." Nam Nam đi về phía bên trái, Lâm Lâm đi về phía bên phải, một người một bên kéo Mộ Hi ra ngoài.

 

          "Này? Con trai, vì sao mỗi lần đều là các con mượn mẹ, chẳng lẽ mượn cha không được ư?" Nam Cung Diệu đáng thương nói, nhìn ba bảo bối của mình lập tức muốn rời phòng, Nam Cung Diệu có một vạn lần không muốn, nhưng vì sao bọn nhỏ không mời anh tham gia?

 

          "Ừ, như vậy đi, hôm nay chúng ta liền cùng nhau ngủ trên giường lớn của cha được không?" Nam Nam nhìn Lâm Lâm nói.

 

          "OK, lên thôi." Lâm Lâm quăng giày ra, từ từ nhảy lên giường, bắt đầu nhảy dựng ở trên đó, tiếp theo là Nam Nam cũng nhảy lên, Mộ Hi vui vẻ nhưng không đứng thẳng lên được, nằm sấp ở bên giường cười, Nam Cung Diệu đương nhiên càng vui vẻ hơn, cuối cùng gia nhập với bọn họ!


/318

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status