Chương 271:
Editor: May
Mộ Hi cầm lấy bệnh án đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ.
Vào lúc Mộ Hi đi tới tầng một, thấy Khang Dực ngồi ở một khúc quanh, bên cạnh đứng một vị bác sĩ lớn tuổi.
"Khang tiên sinh, ông cần phải nằm viện trị liệu, như vậy có lẽ còn có một chút hy vọng, nếu không, hậu quả hết sức nghiêm trọng."
"Cám ơn bác sĩ, phiền toái ngài kê cho tôi chút ít thuốc giảm đau, ta không muốn chết ở trong bệnh viện!" Hai tay Khang Dực ôm đầu nói.
"Khang tiên sinh, vì sao người nhà của ông vẫn luôn không tới? Bệnh viện chúng tôi muốn tiến hành khai thông với người nhà của ông!" Bác sĩ hỏi Khang Dực.
Khang Dực không nói gì, bả vai ông run run, bắt đầu nghẹn ngào.
"Khang tiên sinh, hy vọng lần sau ông sẽ cùng đi với người nhà, hiện tại tôi liền kê đơn thuốc cho ông, chờ." Bác sĩ đi đến tầng hai, Mộ Hi lập tức vội vàng đi theo.
"Chào bác sĩ, tôi là người nhà của Khang Dực, xin hỏi ông ấy bị bệnh gì?" Mộ Hi đi vào trong phòng làm việc của bác sĩ vừa nói chuyện kia nói.
"Xin hỏi cô có quan hệ thế nào với Khang Dực? Chúng tôi có quyền giữ bí mật bệnh tình của bệnh nhân." Bác sĩ nhìn Mộ Hi nói.
"Bác sĩ, Khang Dực là cha của tôi, tôi là con gái của ông ấy, xin nói cho tôi biết ông ấy bị bệnh gì?" Mộ Hi nhìn bác sĩ nói.
"Không phải ông ấy chỉ có một đứa con gái, hơn nữa đã qua đời!" Bác sĩ đã sớm biết chuyện này, bởi vì lúc ấy sau khi Khang Dực biết rõ con gái gặp chuyện không may, bệnh tình chuyển biến xấu, lúc đó bị đưa đến bệnh viện.
"Bác sĩ, xin nghe cho kỹ, tôi là con gái riêng của ông ấy, hiện tại có thể nói cho tôi biết hay chưa, cha tôi bị bệnh gì?" Mộ Hi có chút không kiên nhẫn nói.
"Là vậy sao, đương nhiên có thể, bởi vì lúc trước Khang tiên sinh từng dặn dò, không cho phép tiết lộ với bất kỳ ai về bệnh tình của ông ấy, bởi vì có một vài người trong công ty đang nhìn chằm chằm, chờ tin tức Khang tổng qua đời, Khang tiểu thư nên biết, tổng tài công ty bệnh tình nguy kịch, nhất định sẽ có một vài kẻ tiểu nhân được lợi, cho nên mới vừa rồi chỉ là trách nhiệm của tôi với Khang tiên sinh."
Bác sĩ giải thích với Mộ Hi.
"Cám ơn bác sĩ, rốt cuộc cha tôi bị bệnh gì?" Mộ Hi sốt ruột cầm lấy tay bác sĩ.
"Ung thư gan, thời kỳ cuối!" Bác sĩ nói.
"Làm sao có thể? Có phải lầm rồi không, thân thể cha tôi rất tốt." Mộ Hi chưa bao giờ nghĩ tới cha ruột của mình sẽ rời khỏi bọn họ dưới tình huống chưa nhìn nhận mình!
"Thời gian của ông ấy đã không còn nhiều lắm!" Bác sĩ tiếc hận nói.
"Còn bao lâu!" Mộ Hi không thể tin được đây là sự thật.
"Nhiều thì nửa năm, chậm thì ba tháng! Con gái, sử dụng thật tốt thời gian còn lại đi!" Bác sĩ nói.
"Bác sĩ, nằm viện trị liệu sẽ như thế nào? Không cần lo lắng tiền bạc, phải tìm bác sĩ tốt nhất chữa trị." Mộ Hi nói.
"Như vậy có lẽ sẽ lâu hơn một chút, tối thiểu sẽ không thống khổ như vậy, hiện tại cha cô đang chịu hành hạ giày vò của bệnh tật!" Bác sĩ nói.
"Bác sĩ, lập tức sắp xếp nằm viện cho cha tôi, tôi sẽ đi làm việc thủ tục nằm viện ngay bây giờ, nhất định phải dùng thuốc tốt nhất, chỉ cần có thể giảm bớt nổi thống khổ của ông ấy, bao nhiêu tiền đều không sao cả." Mộ Hi nhìn bác sĩ nói.
"Con gái, tôi hiểu rõ tâm tư của cô, nhưng nằm viện nhất định phải bản thân ông ấy đồng ý mới được, hy vọng cô thương lượng với cha cô một chút, rồi trả lời chắc chắn với tôi." Bác sĩ nói.
Mộ Hi đi đến tầng một.
Khang Dực thống khổ ngồi trên chỗ ngồi, nhìn kỹ, đầu tóc đều đã trắng phao!
"Cha - - "
Trên mặt Mộ Hi mang theo nước mắt, không nghĩ tới tiếng cha đầu tiên của cô sẽ là ở trong bệnh viện, càng không có nghĩ tới lần đầu tiên gọi cha của mình lại là dưới tình huống này, hơn nữa còn là cô gọi cha ở dưới tình huống chưa có được tình thương của cha, và cũng sẽ vĩnh viễn mất đi tình thương của cha.
"Con - - "
Khang Dực vừa ngoài ý muốn vừa vui mừng, bởi vì cuối cùng con gái của ông chịu gọi ông, như vậy ông chết cũng nhắm mắt!
"Cha." nguồn : thichdoctruyen.com
"Con gái, con ngoan của ta, cha có lỗi với con, cha có lỗi với con..." Khang Dực thống khổ nói.
"Không, cha không có lỗi với con, là cha cho con sinh mạng, cha vẫn luôn ở trong lòng con và mẹ, chỉ là từng người chúng ta đều có gia đình, cho nên con gái mới tùy hứng không có gọi cha, xin tha thứ cho con." Mộ Hi tự trách nói.
"Đứa bé ngoan..." Khang Dực vui vẻ khóc, không nghĩ tới trước khi chết còn có thể nghe được Mộ Hi gọi ông là cha!
"Cha, cha..." Mộ Hi gọi cha một lần rồi một lần, đây là ôm ấp của cha.
"Con gái, tại sao con lại ở chỗ này? Có phải là không thoải mái hay không?" Khang Dực thấy tờ xét nghiệm trong tay Mộ Hi nói.
"Cha, cha lại sắp làm ông ngoại." Mộ Hi sờ sờ bụng nói.
"Ta rất cao hứng, coi như là hiện tại để cho ta chết, ta cũng không có tiếc nuối." Khang Dực cười nói.
"Cha sẽ không chết, cha còn phải nhìn con của con ra đời. Cha, ngày mai chúng ta sẽ tới làm việc thủ tục nằm viện, cha sẽ không có chuyện gì, bác sĩ nhất định có biện pháp." Mộ Hi ôm Khang Dực nói.
"Con gái, có phần tâm ý này của con thì ta đã thỏa mãn, sinh tử do mệnh, phú quý do trời, cuộc sống của ta có con, cha đã không có tiếc nuối." Khang Dực nhìn Mộ Hi nói.
"Cha, không phải mẹ Khang Hân còn ở trong viện an dưỡng ư? Con bảo Đồng Đồng đi thăm bà ta một chút, hôm nay cha về nhà với con, chúng ta cùng đi gặp mẹ, chỉ có ba người một nhà chúng ta thôi được không?" Mộ Hi cao hứng nói.
"Con gái, cha hỏi con một chuyện, Mộ Đồng là con của ai?" Khang Dực vẫn luôn hiếu kỳ, Mộ Đồng là con của ai? Bởi vì theo ông biết, mẹ Mộ Hi vẫn luôn không có kết hôn, vậy Mộ Đồng là con của ai?
"Mộ Đồng là nhặt về ở bên ngoài lúc con còn nhỏ, lúc ấy con bé đã rất yếu, là con và mẹ mang em ấy đi bệnh viện, cuối cùng cứu chữa được. Đồng Đồng là một người cơ khổ, không biết rõ cha mẹ ruột của mình là ai? Mặc dù, em ấy vẫn luôn không nói, nhưng con biết rõ trong lòng nó đã muốn vứt bỏ người thân ruột thịt của mình!"
"Con bé có biết thân thế của mình không?" Khang Dực hỏi.
"Vào lúc Đồng Đồng bảy tuổi, mẹ nói em ấy có quyền biết mình thân thế, cho nên mẹ nói cho em ấy biết, có thể đi tìm kiếm cha mẹ ruột của mình." Mộ Hi nói.
"Nó có đi tìm không?" Khang Dực hỏi.
"Không có, em ấy nói nếu đã nhẫn tâm vứt bỏ cốt nhục ruột thịt của mình, vậy em ấy liền không cần thiết lại đi tìm bọn họ, về sau con từng cõng Đồng Đồng đi tòa soạn báo đăng thông báo tìm người, con chính là muốn biết vì sao cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ đứa bé nhỏ như vậy, nhưng vẫn luôn không có tin tức! Có lẽ cha mẹ của em ấy đã sớm quên em ấy rồi!" Mộ Hi khổ sở cúi đầu xuống.
"Con gái, con thật sự là kiêu ngạo của cha, con và mẹ cho Đồng Đồng tình yêu không vụ lợi, nhiều năm như vậy, ta biết rõ con vẫn luôn kiếm tiền nuôi gia đình, còn muốn lấy tiền mình tự kiếm ra xem bệnh cho Đồng Đồng, vì Đồng Đồng, con còn buông tha cho hạnh phúc của mình, những năm này khổ cho con rồi." Khang Dực nói.
"Sao cha lại biết rõ những thứ này?" Mộ Hi tò mò hỏi.
/318
|