Chương 36: Diễn viên chính thần bí
Đại sảnh rộng rãi xa hoa, sân khấu trung tâm to lớn, ngập tràn ánh đèn rực rỡ, ánh sao sáng chói, trong sảnh không còn chỗ ngồi, hôm nay là cuối tuần, cũng là buổi tối " Chim bồ câu trắng Phong Vũ" sẽ xuất hiện, tiếng hát của cô tuyệt vời êm tai, giống như tên của cô vậy, làm cho người nghe tiếng hát bồng bềnh, bay lượn.
Vốn đại sảnh đang ồn ào bỗng yên tĩnh, chỉ thấy một người mặc váy dài màu đỏ, bên trên có thêu hoa hồng, đính viên kim cương nhỏ vừa đúng làm đẹp, khoác ngoài một tầng lụa mỏng, ngang hông có chiếc đai lưng hồng phấn, bên trên khảm mười hai viên thạch anh, đẹp mắt không mất phong nhã.
"Mọi người buổi tối tốt lành, tôi là chim bồ câu trắng, cám ơn các vị khách quý đến ủng hộ tôi." Mộ Hi nói xong nhẹ nhàng khom lưng, bày tỏ lòng cảm tạ.
Nhìn kỹ lại, mái tóc cô đen nhánh xõa trên vai, đơn giản lộ vẻ quyến rũ xinh đẹp, khóe miệng nhẹ nhàng cười một tiếng, trong nháy mắt hấp dẫn ngàn người đang xem, tiếc nuối duy nhất chính là không nhìn thấy thấy diện mạo, một chiếc mặt nạ bồ câu màu trắng thiết kế tinh diệu, che khuất tất cả gương mặt cô, cánh bồ câu giống như bay lượn, mặt nạ màu trắng phối hợp với mái tóc đen nhánh, đường cong miệng nhỏ của cô rõ ràng, đôi môi đỏ thắm, như hai mảnh màu hồng, đang mở ra cánh hoa, nói lên từ ngữ tuyệt diệu. Người này chính là ''Chim bồ câu trắng Phong Vũ", là trụ cột của phòng hát Cửu Châu, được nhiều người chú ý.
Thực ra chim bồ câu trắng được hoan nghênh như vậy? Thứ nhất: Bởi vì cô hát hay, tiếng hát của cô như nước suối trong vắt đi qua trái tim, lay động lòng người. Thứ hai: cô trong lành không dính bụi trần, dáng vẻ thanh nhã, xinh đẹp như trên trời, quyến rũ. Thứ ba: Cô không giống ca sĩ khác, cô không có bị thế tục xã hội ô nhiễm, thuần khiết tự nhiên, xinh đẹp khỏe mạnh. Ở trên sân khấu, cô không có buộc lại mái tóc mình, mà xõa tự nhiên trên vai, cô không giống người thường, bởi vậy rất được hoan nghênh.
Người xem dưới sân khuấu nhìn thấy Mộ Hi ra sân, lập tức phát ra tiếng rít gào: "Chim bồ câu trắng, tôi yêu em chim bồ câu trắng, tôi yêu em chim bồ câu trắng..."
Tầng một phòng hát thích hợp cho người bình thường tiêu phí, tầng hai là xã hội thượng lưu tiêu phí, cho nên tiếng ồn ở lầu một tương đối lớn một chút, mà lầu hai so ra yên tĩnh hơn, mà ở đây nghe hát chỉ đàn ông là chính, phụ nữ thì chiếm số ít, hơn nữa nơi này là phòng hát lớn nhất thành phố, cho nên tiêu phí rất cao, bất kể đến nơi đây đều là người có tiền có thân phận.
Trong đại sảnh âm nhạc vang lên, phía dưới lập tức lặng ngắt như tờ.
Một loại âm thanh tràn đầy màu sắc vang lên, mỗi người đều ngừng thở, lẳng lặng thưởng thức âm thanh của tự nhiên.
"Từng chút từng chút cười, một giọt một giọt nước mắt.
Mỗi một lần đều cho là đã gửi gắm.
Chịu không nổi tổn thương nên mở lôi thoát.
,
Chúng ta mỗi người mỗi một việc, cái gọi là thừa nhận đều phải chia tay mới chịu thừa nhận.
Cái gọi là phụ lòng đều là phí thời gian lãng mạn, cho nên đừng hỏi còn thiếu thứ gì mà chúng ta không có kết quả... . . ." (cái bài hát này không biết dịch sao cho đúng T~T)
Người ở dưới đài đều bị tiếng hát của Mộ Hi đả động, từ trong tiếng ca nghe ra có một phần yêu thương, yên lặng theo tiếng hát bồng bềnh, tiếng hát của cô giống như một câu chuyện bi thương, có chút thê lương, khiến người nghe cảm giác đây là một câu chuyện của ca sĩ, nếu không thì sao cô lại hát có tình cảm. như vậy.
Lầu hai chủ yếu là vài ông chủ trong giới thương nghiệp, bọn họ thường ngày phải chịu áp lực công việc, cho nên hết sức thích tới nơi này nghe chim bồ câu trắng ca hát, tiếng hát của cô tuy có chút bi thương, nhưng có thể giảm bớt mệt nhọc, bởi vì tiếng hát của cô làm cho người ta cảm thấy hết sức chân thật, giống như xã hội này có rất nhiềuđiều không như ý, cô hát ra khiến trong lòng mọi người cảm thấy cô độc.
/318
|