Từ ngày hôm đó cô không còn gặp lại anh nữa, sau khi cùng bà nội giải quyết chuyện của anh hai và chị dâu xong cô bất ngờ phát hiện mình mang thai. Sợ gia đình gặng hỏi cha đứa bé là ai nên cô đã nói dối mình cần ra nước ngoài để du học. Rất may mọi người trong gia đình không nghi ngờ, phần còn lại họ nghĩ cô đang cố tình tránh né Lãnh Thần để quên đi sầu muộn nên đồng ý ngay.
Thiên Băng mới qua chưa quen được với cuộc sống không có người thân bên cạnh, nhiều lúc cô tủi thân ngồi một góc nào nó khóc thầm, điển hình như bây giờ cô ôm chiếc gối vào lòng, trên mặt đầy nước mắt đang rơi xuống.
"Mình nhớ nhà quá, nhưng mình lại không thể về với mọi người được."
Nhớ đến đứa con trong bụng cô đưa tay xuống xoa nhẹ lên, đây là đứa con của cô và người cô thương. Nó được hình thành bởi ba nó đã ép buộc mẹ nó. Cô không biết được nếu như cô cứ âm thầm sinh nó ra như thế này, lại không cho con biết mặt ba của mình không biết nó có trách cô không nữa.
"Bảo bối, chúng ta cùng nhau bắt đầu lại cuộc sống mới có được không con? Mẹ biết mẹ không tốt khi cướp đi quyền có ba của con, nhưng mẹ không thể nói cho ba con biết sự có mặt của con trên đời được. Con cho mẹ ích kỷ một lần nha con, chỉ hai mẹ con ta sống nương tựa vào nhau là được rồi." Thiên Băng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay trời trong xanh mát mẻ khiến tinh thần cô thoải mái hơn rất nhiều. Từ khi mang thai tâm trạng của cô lúc nào cũng tệ xuống, không được vui tươi như thường cũng may mà mọi người không để ý và hỏi đến.
Có lẽ họ thấy, nhưng nghĩ cô đang buồn chuyện của Lãnh Thần cũng nên.
Thiên Băng nghĩ tới nghĩ lui thấy mình cứ như vậy thì không được, cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình và đem quần áo ra sắp xếp vào tủ. Phụ nữ mang thai cần phải để tâm trạng luôn vui vẻ con sinh ra mới khỏe mạnh, cô biết rõ điều này và cô sẽ không buồn phiền nữa để ảnh hưởng đến con.
Đêm đó tuy bị cô đoạn tuyệt nhưng Lãnh Thần chưa bao giờ nói với bản thân mình hết cơ hội và không được can thiệp vào cuộc sống của cô nữa. Anh ngược lại ngày ngày đến đứng trước cửa chờ cô, mong cô có ngày vì sự chân thành của anh mà đánh bại cho anh một cơ hội để chuộc lỗi của mình đã gây ra.
Lãnh Thần đi tới đi lui mắt nhìn vào trong nhà Chu gia, anh mấy ngày nay không thấy bóng dáng cô đâu, không biết cô có ngã bệnh hay không. Nếu thật sự vì anh mà cô sinh bệnh thì tội của anh thật đáng trách mà.
Ngày qua ngày Lãnh Thần vẫn đứng đó chỉ là không được gặp cô lần nào, hỏi người giúp việc thì họ lại nói là không biết. Anh bắt đầu nghi ngờ cô đang có chuyện gì xảy ra nên chạy vội đến Chu thị tìm Chu Hạo để hỏi, dù biết chắc bản thân có thể bị Chu Hạo cho một trận nhưng anh nhất định không bỏ qua manh mối nào.
Chu Hạo từ ngày bị An Hạ bắt ký giấy ly hôn, anh lúc nào cũng trong trạng thái người mất hồn. Cả công ty bắt đầu xào xáo lên nói Tổng giám đốc mấy ngày nay không ổn cho lắm, cứ im im trông rất đáng sợ.
Tiểu A biết chuyện gì đã xảy ra với Chu Hạo chỉ là cậu không muốn nói ra mà thôi. Thiếu phu nhân đã kiên quyết ly hôn đến cùng thì Tổng giám đốc cũng nên cho cô ấy tự do làm điều mình thích, như vậy cả hai sẽ thoải mái làm những gì mình muốn làm có phải tốt hơn không?
Vậy tại sao bây giờ Tổng giám đốc lại ngơ ngác như vậy?
Giữa lúc không gian yên tĩnh mỗi người một suy nghĩ riêng của mình thì cửa phòng bỗng đẩy mạnh ra, Tiểu A chưa kịp khôi phục lại nhận thức đã thấy một bóng dáng cao to chạy vội đến bàn làm việc của Chu Hạo. Cậu sợ ai đó muốn kiếm chuyện với Chu Hạo định la lên nhưng khi thấy khuôn mặt của Lãnh Thần cậu mới im miệng lại thở ra nhẹ nhõm.Đọc truyện hay cập nhật nhanh nhất trên Truyen88.net
“Lâu lâu Lãnh tổng tới chơi mà làm tôi muốn rớt tim ra ngoài."
Lãnh Thần bỏ ngoài tai lời trêu đùa của Tiểu A, anh vòng qua bên bàn kéo Chu Hạo đứng dậy hỏi gấp:
“Mày nói cho tao biết Thiên Băng bây giờ đang ở đâu có được không? Xem như tao cầu xin mày đấy." Chu Hạo nhíu chặt cặp lông mày nhìn chằm người trước mặt, chính nó đã khiến em gái của anh phải xa quê hương, tuy nó nói qua nước ngoài để học nhưng anh biết rõ nó đang cố tình trốn tránh.
Chu Hạo nghĩ đến nguyên nhân đó máu nóng lại nổi lên không nói câu gì đứng người lên giáng cho Lãnh Thần một cú đấm vào mặt. Mặt Lãnh Thần nghiêng qua một bên, khóe môi có chút máu chảy ra do bị Chu Hạo ra tay mạnh mà bị rách.
Tiểu A thấy tình huống trước mặt bắt đầu hoảng sợ đi đến ngăn hai người lại, nhỏ giọng nói:
"Có gì từ từ rồi nói đừng có đánh nhau chỗ này, Tổng giám đốc và Lãnh tổng có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau mà sao lại động tay động chân như thế.". Ngôn Tình Hài
Lãnh Thần lau đi vết máu trên miệng, ánh mắt trầm xuống không vui nhìn Chu Hạo, lúc sau anh mới lên tiếng hỏi:
"Mày làm cái gì vậy? Tao đang rất nghiêm túc hỏi mày đấy."
Chu Hạo đưa tay chỉnh lại cổ áo có chút nhăn của mình, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh.
"Tao chính là muốn thay mặt em gái cho mày một trận, tao biết em gái tao có tình cảm với mày đã lâu nhưng tại sao mày lại dùng cách đó để tổn thương nó? Thiên Băng nó không nói với ai trong gia đình chuyện của mày nhưng không phải vì thế mà cái gì tao cũng không biết.”
"Tao với mày là bạn bè từ nhỏ cùng nhau lớn lên, em gái tao cũng được xem là em gái của mày. Mày nhìn nó đau khổ như vậy không có chút xót nào hay sao? Hay trái tim mày vốn đĩ máu lạnh đó giờ nên không cho ai ngoại lệ bước vào tim mày?”
Lãnh Thần nhìn Chu Hạo lắc đầu, anh chưa bao giờ có cái suy nghĩ như vậy với cô. Anh thừa nhận mình nhận ra tình cảm của mình với cô có chút chậm trễ, nhưng vì sợ mất cô nên anh mới đánh liều làm hành động đáng trách như thế.
"Tao chưa bao giờ xem Thiên Băng là em gái của mình." Chu Hạo nhìn anh cười khinh bỉ, hóa ra bạn thân của mình lúc này mới hiện rõ bản tính của nó.
"Tao không ngờ mày lại như vậy, được rồi xem như tao nhìn lầm người. Từ giờ mày đừng tìm em tao nữa, nó không xứng đáng để mày bận tâm đâu." Anh tức giận khi nghe Chu Hạo nói như vậy xong anh chỉ kịp hét lên:
"Mày im đi tao chưa có nói hết kia mà, tao không bao giờ có ý nghĩ muốn xem Thiên Băng là em gái của mình vì em ấy sau này chính là vợ của tao là mẹ của con tao mày nghe có hiểu không?”
Mặt Chu Hạo đơ ra, hóa ra thằng này vẫn còn tình người.
Nhưng nghĩ đến hai đứa yêu nhau mà không nói ra để rồi làm khổ nhau anh chỉ biết thở dài thương cho bọn họ. Biết rằng chuyện của mình còn chưa xong vậy mà còn tâm tư nghĩ đến chuyện của người ta, nhưng đây là những người sống bên cạnh anh thì anh làm sao nỡ nhìn họ phạm sai lầm.
"Thiên Băng nó sang nước ngoài rồi nên mày không cần tìm nó nữa."
Lãnh Thần như bị cái gì đó kích thích mà đi đến nắm lấy cổ áo Chu Hạo gấp gáp hỏi:
"Mày nói cái gì nói lại tao nghe xem? Làm sao em ấy có thể bỏ tao lại mà chạy đi như thế được, bọn tao còn chưa nói rõ sự việc mà."
"Tao nói thật, mày không tin có thể đến nhà tìm." Thấy thái độ nghiêm túc của Chu Hạo, anh biết nó sẽ không nói dối mình. Trái tim anh bây giờ như chết lặng khi biết cô đã bỏ đi không nói một lời.
Thiên Băng rốt cuộc anh phải làm gì mới nhận được sự tha thứ của em đây?
Thiên Băng mới qua chưa quen được với cuộc sống không có người thân bên cạnh, nhiều lúc cô tủi thân ngồi một góc nào nó khóc thầm, điển hình như bây giờ cô ôm chiếc gối vào lòng, trên mặt đầy nước mắt đang rơi xuống.
"Mình nhớ nhà quá, nhưng mình lại không thể về với mọi người được."
Nhớ đến đứa con trong bụng cô đưa tay xuống xoa nhẹ lên, đây là đứa con của cô và người cô thương. Nó được hình thành bởi ba nó đã ép buộc mẹ nó. Cô không biết được nếu như cô cứ âm thầm sinh nó ra như thế này, lại không cho con biết mặt ba của mình không biết nó có trách cô không nữa.
"Bảo bối, chúng ta cùng nhau bắt đầu lại cuộc sống mới có được không con? Mẹ biết mẹ không tốt khi cướp đi quyền có ba của con, nhưng mẹ không thể nói cho ba con biết sự có mặt của con trên đời được. Con cho mẹ ích kỷ một lần nha con, chỉ hai mẹ con ta sống nương tựa vào nhau là được rồi." Thiên Băng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay trời trong xanh mát mẻ khiến tinh thần cô thoải mái hơn rất nhiều. Từ khi mang thai tâm trạng của cô lúc nào cũng tệ xuống, không được vui tươi như thường cũng may mà mọi người không để ý và hỏi đến.
Có lẽ họ thấy, nhưng nghĩ cô đang buồn chuyện của Lãnh Thần cũng nên.
Thiên Băng nghĩ tới nghĩ lui thấy mình cứ như vậy thì không được, cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình và đem quần áo ra sắp xếp vào tủ. Phụ nữ mang thai cần phải để tâm trạng luôn vui vẻ con sinh ra mới khỏe mạnh, cô biết rõ điều này và cô sẽ không buồn phiền nữa để ảnh hưởng đến con.
Đêm đó tuy bị cô đoạn tuyệt nhưng Lãnh Thần chưa bao giờ nói với bản thân mình hết cơ hội và không được can thiệp vào cuộc sống của cô nữa. Anh ngược lại ngày ngày đến đứng trước cửa chờ cô, mong cô có ngày vì sự chân thành của anh mà đánh bại cho anh một cơ hội để chuộc lỗi của mình đã gây ra.
Lãnh Thần đi tới đi lui mắt nhìn vào trong nhà Chu gia, anh mấy ngày nay không thấy bóng dáng cô đâu, không biết cô có ngã bệnh hay không. Nếu thật sự vì anh mà cô sinh bệnh thì tội của anh thật đáng trách mà.
Ngày qua ngày Lãnh Thần vẫn đứng đó chỉ là không được gặp cô lần nào, hỏi người giúp việc thì họ lại nói là không biết. Anh bắt đầu nghi ngờ cô đang có chuyện gì xảy ra nên chạy vội đến Chu thị tìm Chu Hạo để hỏi, dù biết chắc bản thân có thể bị Chu Hạo cho một trận nhưng anh nhất định không bỏ qua manh mối nào.
Chu Hạo từ ngày bị An Hạ bắt ký giấy ly hôn, anh lúc nào cũng trong trạng thái người mất hồn. Cả công ty bắt đầu xào xáo lên nói Tổng giám đốc mấy ngày nay không ổn cho lắm, cứ im im trông rất đáng sợ.
Tiểu A biết chuyện gì đã xảy ra với Chu Hạo chỉ là cậu không muốn nói ra mà thôi. Thiếu phu nhân đã kiên quyết ly hôn đến cùng thì Tổng giám đốc cũng nên cho cô ấy tự do làm điều mình thích, như vậy cả hai sẽ thoải mái làm những gì mình muốn làm có phải tốt hơn không?
Vậy tại sao bây giờ Tổng giám đốc lại ngơ ngác như vậy?
Giữa lúc không gian yên tĩnh mỗi người một suy nghĩ riêng của mình thì cửa phòng bỗng đẩy mạnh ra, Tiểu A chưa kịp khôi phục lại nhận thức đã thấy một bóng dáng cao to chạy vội đến bàn làm việc của Chu Hạo. Cậu sợ ai đó muốn kiếm chuyện với Chu Hạo định la lên nhưng khi thấy khuôn mặt của Lãnh Thần cậu mới im miệng lại thở ra nhẹ nhõm.Đọc truyện hay cập nhật nhanh nhất trên Truyen88.net
“Lâu lâu Lãnh tổng tới chơi mà làm tôi muốn rớt tim ra ngoài."
Lãnh Thần bỏ ngoài tai lời trêu đùa của Tiểu A, anh vòng qua bên bàn kéo Chu Hạo đứng dậy hỏi gấp:
“Mày nói cho tao biết Thiên Băng bây giờ đang ở đâu có được không? Xem như tao cầu xin mày đấy." Chu Hạo nhíu chặt cặp lông mày nhìn chằm người trước mặt, chính nó đã khiến em gái của anh phải xa quê hương, tuy nó nói qua nước ngoài để học nhưng anh biết rõ nó đang cố tình trốn tránh.
Chu Hạo nghĩ đến nguyên nhân đó máu nóng lại nổi lên không nói câu gì đứng người lên giáng cho Lãnh Thần một cú đấm vào mặt. Mặt Lãnh Thần nghiêng qua một bên, khóe môi có chút máu chảy ra do bị Chu Hạo ra tay mạnh mà bị rách.
Tiểu A thấy tình huống trước mặt bắt đầu hoảng sợ đi đến ngăn hai người lại, nhỏ giọng nói:
"Có gì từ từ rồi nói đừng có đánh nhau chỗ này, Tổng giám đốc và Lãnh tổng có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau mà sao lại động tay động chân như thế.". Ngôn Tình Hài
Lãnh Thần lau đi vết máu trên miệng, ánh mắt trầm xuống không vui nhìn Chu Hạo, lúc sau anh mới lên tiếng hỏi:
"Mày làm cái gì vậy? Tao đang rất nghiêm túc hỏi mày đấy."
Chu Hạo đưa tay chỉnh lại cổ áo có chút nhăn của mình, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh.
"Tao chính là muốn thay mặt em gái cho mày một trận, tao biết em gái tao có tình cảm với mày đã lâu nhưng tại sao mày lại dùng cách đó để tổn thương nó? Thiên Băng nó không nói với ai trong gia đình chuyện của mày nhưng không phải vì thế mà cái gì tao cũng không biết.”
"Tao với mày là bạn bè từ nhỏ cùng nhau lớn lên, em gái tao cũng được xem là em gái của mày. Mày nhìn nó đau khổ như vậy không có chút xót nào hay sao? Hay trái tim mày vốn đĩ máu lạnh đó giờ nên không cho ai ngoại lệ bước vào tim mày?”
Lãnh Thần nhìn Chu Hạo lắc đầu, anh chưa bao giờ có cái suy nghĩ như vậy với cô. Anh thừa nhận mình nhận ra tình cảm của mình với cô có chút chậm trễ, nhưng vì sợ mất cô nên anh mới đánh liều làm hành động đáng trách như thế.
"Tao chưa bao giờ xem Thiên Băng là em gái của mình." Chu Hạo nhìn anh cười khinh bỉ, hóa ra bạn thân của mình lúc này mới hiện rõ bản tính của nó.
"Tao không ngờ mày lại như vậy, được rồi xem như tao nhìn lầm người. Từ giờ mày đừng tìm em tao nữa, nó không xứng đáng để mày bận tâm đâu." Anh tức giận khi nghe Chu Hạo nói như vậy xong anh chỉ kịp hét lên:
"Mày im đi tao chưa có nói hết kia mà, tao không bao giờ có ý nghĩ muốn xem Thiên Băng là em gái của mình vì em ấy sau này chính là vợ của tao là mẹ của con tao mày nghe có hiểu không?”
Mặt Chu Hạo đơ ra, hóa ra thằng này vẫn còn tình người.
Nhưng nghĩ đến hai đứa yêu nhau mà không nói ra để rồi làm khổ nhau anh chỉ biết thở dài thương cho bọn họ. Biết rằng chuyện của mình còn chưa xong vậy mà còn tâm tư nghĩ đến chuyện của người ta, nhưng đây là những người sống bên cạnh anh thì anh làm sao nỡ nhìn họ phạm sai lầm.
"Thiên Băng nó sang nước ngoài rồi nên mày không cần tìm nó nữa."
Lãnh Thần như bị cái gì đó kích thích mà đi đến nắm lấy cổ áo Chu Hạo gấp gáp hỏi:
"Mày nói cái gì nói lại tao nghe xem? Làm sao em ấy có thể bỏ tao lại mà chạy đi như thế được, bọn tao còn chưa nói rõ sự việc mà."
"Tao nói thật, mày không tin có thể đến nhà tìm." Thấy thái độ nghiêm túc của Chu Hạo, anh biết nó sẽ không nói dối mình. Trái tim anh bây giờ như chết lặng khi biết cô đã bỏ đi không nói một lời.
Thiên Băng rốt cuộc anh phải làm gì mới nhận được sự tha thứ của em đây?
/176
|