Mặt trời rọi vào phòng làm căn phòng sáng rực. Hắn đưa tay che hai mắt lại vì chói, mãi một lúc sau mới ngồi dậy.
Trên người hắn là một cái chăn, hắn nhìn cái chăn rồi nhìn lên giường. Nó vẫn còn đang ngủ, chắc đêm qua chính nó đắp chăn cho hắn. Hắn mỉm cười nhẹ và tự dưng thấy có chút gì đó vui vui.
Hắn ngồi dậy, cái lưng ê ẩm cả lên. Chắc tại ngủ ở ghế nên nó mới như thế. Hắn vươn vai rồi bước vào "phòng tắm không cửa" để đánh răng rửa mặt. Nó đang ngủ rất ngon lành vì bây giờ vẫn chỉ mới 8h hơn.
Hắn vừa trở ra ngoài thì đã nghe tiếng chuông điện thoại reo, hắn bắt máy.
- Nghe nè Thằng Cô Hồn!
Nó khẽ nhăn mặt, tiếng chuông điện thoại làm nó muốn tỉnh. Nó trở mình vài cái với mong muốn tiếp tục giấc ngủ.
Bên kia điện thoại là giọng của mấy đứa nhí nhố cười gian trá
- Đêm qua thế nào rồi thằng bạn?
- Vui không anh?
- Chị Gia Mẫn và anh làm gì mà hôm nay thức dậy sớm thế?
Hắn bật cười, cái đám khỉ này mới sáng sớm mà lộn xộn phát ớn. Hắn bảo
- Tụi bây rảnh lắm hả? Chuyện vợ chồng người ta mà hỏi làm gì?
- Hỏi coi có gì vui không ấy mà! - Zibi cười cười.
- Zui thằng cha mầy! Muốn biết thì lấy vợ đi rồi biết. - hắn mắng.
Nó lăn qua lộn lại trên giường vì không ngủ lại được. Tính cách nó rất lạ, hễ sáng sớm có ai đó nói chuyện điện thoại gần chỗ nó ngủ thì nó sẽ thức giấc ngay. Dù là nói lớn hay nói nhỏ thì nó đều bị đánh thức. Hình như là mười lần như một, nó không thể nào ngủ lại. Vì vậy đây là một trong số những điều nó ghét nhất.
Nó tốc chăn ngồi dậy quát làm hắn giật cả mình
- NÈ! Đi chỗ khác nói chuyện điện thoại đi!!!
Hắn vội cúp máy rồi nhìn nó ngạc nhiên
- Em sao vậy? Sao không ngủ tiếp đi?
Mặt mày nó nhăn nhó
- Tôi ghét nhất sáng sớm mà có người nói chuyện điện thoại gần chỗ tôi ngủ đấy! Bực cả mình.
Nó tốc chăn đứng dậy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Hắn ngẩn người nhìn theo nó, khó hiểu thật. Tính cách nó sao sao ấy, khi thì nóng tính khi thì lạnh lùng khó hiểu. Lại còn có những cái "sở ghét" không giống ai nữa. Chắc phải học thêm một khóa học "Tìm Hiểu Vợ Gia Mẫn" quá!
Nghĩ vậy nên hắn đi xuống dưới lấy bộ quần áo hôm qua cho nó. Hắn đặt bộ quần áo lên giường rồi lấy bộ quần áo khác đi qua phòng kế bên để thay. Cả hai xuống phòng ăn.
Mẹ hắn đã dọn tất cả lên bàn, ba hắn đang ngồi đọc báo. Cả hai đồng thanh
- Chào ba mẹ!!!
Hắn kéo ghế cho nó ngồi xuống rồi cũng ngồi vào cái ghế bên cạnh. Hắn ngủ hơi ít nên ngáp ngắn ngáp dài, cái lưng thì vì chỗ ngủ không êm ái nên đau ê ẩm đến giờ vẫn chưa hết.
- Hai con thức sớm thế? Gia Mẫn à, sao con không ngủ thêm? - mẹ hắn ngồi xuống bàn ăn nhìn nó.
- Dạ con đang ngủ rất ngon thì lại bị ai kia đánh thức nữa. - vừa nói vừa liếc hắn.
Ông bà Trịnh nhìn nhau cười cười, họ nghĩ gì thì mọi người biết rồi đấy. Nó nói một cách ngây thơ nhưng đâu hề biết là đã gieo rắc hiểu lầm cho người khác. Thấy hắn cứ xoa xoa cái lưng nên bà hỏi
- Con sao vậy Shin?
Hắn nhăn nhó
- Con đau lưng quá!!!
Ba mẹ hắn lại che miệng cười làm nó và hắn nghệch mặt ra luôn. Bà thúc giục
- Thôi hai đứa ăn sáng! Ăn nhiều vào để lấy sức sinh cháu cho mẹ!
"Phụt"
Sữa trong miệng cả hai phun ra ngoài vì câu nói đó. Cả hai nhìn nhau cười cười nhưng sâu trong ánh mắt lại chứa đầy hàm ý.
..........................................................
Ăn xong, hắn chở nó về nhà mẹ như đã nói. Mẹ nó mở cửa cho cả hai, trông bà rất vui vẻ.
- Hai đứa vào nhà đi!
Nó lên lầu lấy hành lí, hắn chờ nói đi khuất liền kéo tay bà ngồi xuống sôfa.
- Mẹ à, mẹ có thể cung cấp cho con thêm vài thông tin về con người của Gia Mẫn được không ạ? Hôm qua đến giờ con đã bị cô ấy mắng mấy lần rồi đấy!
Mẹ nó phì cười
- Lấy phải Gia Mẫn đúng là khổ cho con! Nó là cái đứa rất khó chiều chuộng, tính ý rất khó đoán. Để mẹ viết vào giấy cho con về nhà để tham khảo nha.
Bà lấy giấy bút ra rồi ngồi ghi ghi chép chép. Mãi hơn 20 phút sau thì mới hoàn thành, bà giao lại tờ giấy đặc kín chữ cho hắn.
- Nè! Con xem đi! Đây là số hiểu biết của mẹ thôi, nhưng bấy nhiêu cũng hơi nhiều rồi!
Mẹ nó mỉm cười đưa cho hắn tờ giấy. Hắn đọc sơ qua một lượt rồi reo lên
- Ghét ngồi xe hơi, ghét chỗ đông người, ghét trang điểm và mặc váy, ghét chờ đợi quá lâu, ghét sáng sớm mà có ai đó nghe điện thoại gần chỗ ngủ,... y hệt như những ngày qua luôn này!
Mẹ nó cười cười rồi gật đầu
- Đúng vậy! Còn nhiều điều lắm con cứ từ từ mà nghiên cứu. Tính cách nó y như thời tiết vậy đấy, những lúc nó giận thì con đừng nên lại gần để bảo toàn tính mạng.
- Thế khi cô ấy giận dỗi thì phải làm sao hả mẹ?
- Những lúc đó nếu thấy nó im lặng thì con cũng đừng nên nói gì nhiều vì những lời nói đó không làm nó hết giận mà có thể phản tác dụng. Nếu nó muốn chửi thì con cứ ngồi yên lắng nghe, sau khi chửi xong thì nó sẽ bình tĩnh hơn. Chờ những lúc tâm trạng nó vui trở lại thì con cứ dùng lời ngon tiếng ngọt là được.
Hắn gật đầu, quyết định đến đây học hỏi mẹ vợ đúng là quyết định sáng suốt. Nó xuất hiện với bộ quần áo khác và tay thì đang kéo cái vali. Hắn và mẹ nó giả vờ nói chuyện khác. Nó ôm mẹ nó rồi khoát tay ra hiệu bảo hắn ra xe.
- Lũ nhí nhố bảo ra quán trà sữa chúng nó tặng quà đám cưới!
- Vậy thì mình đi thôi! - hắn hăng hái leo lên xe ngồi trước.
Nó lấy tay chỉ vào cái vali to tướng, hắn hiểu ra nên móc điện thoại bảo người đến chuyển về nhà. Cả hai lên xe và đến chỗ của tụi kia.
........................................
- Mấy đứa định tặng gì thế? - Zibi hỏi.
Đậu Xanh Đậu Đỏ trề môi
- Không cho anh biết!!!
Mỹ Nghi giả vờ cười dịu dàng
- Thế nói cho chị biết nhé!
Cả hai lại đồng thanh
- Điều đó lại càng không.
Mỹ Nghi quê độ bưng ly trà sữa lên uống để hạ hỏa. Đúng là hai đứa con nít quỷ khó ưa. Nó và hắn mở cửa đi vào và ngồi xuống.
- Lúc nãy ai nhắn tin cho tôi đòi tặng quà cưới thế? - nó giả vờ hỏi bâng quơ.
Hai đứa nhỏ giơ tay lên tỏ vẻ hăng hái
- Tụi em chứ ai. Bảo đảm anh chị sẽ bất ngờ!
- Quà đã được gửi đến nhà rồi! Một lát anh chị về nhà xem nha!
Hắn quay sang Zibi
- Ê thằng kia! Còn quà của mầy đâu?
- Tao cũng vừa cho người gửi tới nhà mầy luôn rồi đấy! Chính tay tao làm đó.
Nó quay sang Mỹ Nghi rồi nói
- Hôm trước cậu thiết kế và tài trợ đồ cưới cho tụi này rồi nên khỏi. Sao hôm nay thứ 2 mà mấy người không đi học?
Mỹ Nghi nói rất tỉnh
- Tại đám cưới của hai người nên tụi này nghỉ.
Đậu Đỏ bĩu môi
- Đám cưới của người ta tự nhiên cái bả nghỉ! Coi zô ziên phát ớn chưa?
Mỹ Nghi hất mặt
- Thế còn hai đứa tụi bây? Sao hai đứa bây hong đi học đi ở đó mà nói người ta.
Đậu Đỏ câu tay Đậu Xanh
- Người ta nghỉ có đôi có cặp, có tổ chức. Còn mấy người nghỉ có một mình nên tui nói zậy đó.
- Con nhỏ này bữa nay ngon ha! Dám đá xoáy chị mầy hả?
- Ai đâu đá xoáy, người ta đá thẳng mà!
Cả quá nước nhộn nhịp cả lên. Tất cả đã nhất trí đi học vào ngày mai. Shin và Zibi cũng vào chung lớp với nó. Liệu có chuyện gì vui xảy ra không nhỉ???
*p/s: chap sau ở trang 27
Trên người hắn là một cái chăn, hắn nhìn cái chăn rồi nhìn lên giường. Nó vẫn còn đang ngủ, chắc đêm qua chính nó đắp chăn cho hắn. Hắn mỉm cười nhẹ và tự dưng thấy có chút gì đó vui vui.
Hắn ngồi dậy, cái lưng ê ẩm cả lên. Chắc tại ngủ ở ghế nên nó mới như thế. Hắn vươn vai rồi bước vào "phòng tắm không cửa" để đánh răng rửa mặt. Nó đang ngủ rất ngon lành vì bây giờ vẫn chỉ mới 8h hơn.
Hắn vừa trở ra ngoài thì đã nghe tiếng chuông điện thoại reo, hắn bắt máy.
- Nghe nè Thằng Cô Hồn!
Nó khẽ nhăn mặt, tiếng chuông điện thoại làm nó muốn tỉnh. Nó trở mình vài cái với mong muốn tiếp tục giấc ngủ.
Bên kia điện thoại là giọng của mấy đứa nhí nhố cười gian trá
- Đêm qua thế nào rồi thằng bạn?
- Vui không anh?
- Chị Gia Mẫn và anh làm gì mà hôm nay thức dậy sớm thế?
Hắn bật cười, cái đám khỉ này mới sáng sớm mà lộn xộn phát ớn. Hắn bảo
- Tụi bây rảnh lắm hả? Chuyện vợ chồng người ta mà hỏi làm gì?
- Hỏi coi có gì vui không ấy mà! - Zibi cười cười.
- Zui thằng cha mầy! Muốn biết thì lấy vợ đi rồi biết. - hắn mắng.
Nó lăn qua lộn lại trên giường vì không ngủ lại được. Tính cách nó rất lạ, hễ sáng sớm có ai đó nói chuyện điện thoại gần chỗ nó ngủ thì nó sẽ thức giấc ngay. Dù là nói lớn hay nói nhỏ thì nó đều bị đánh thức. Hình như là mười lần như một, nó không thể nào ngủ lại. Vì vậy đây là một trong số những điều nó ghét nhất.
Nó tốc chăn ngồi dậy quát làm hắn giật cả mình
- NÈ! Đi chỗ khác nói chuyện điện thoại đi!!!
Hắn vội cúp máy rồi nhìn nó ngạc nhiên
- Em sao vậy? Sao không ngủ tiếp đi?
Mặt mày nó nhăn nhó
- Tôi ghét nhất sáng sớm mà có người nói chuyện điện thoại gần chỗ tôi ngủ đấy! Bực cả mình.
Nó tốc chăn đứng dậy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Hắn ngẩn người nhìn theo nó, khó hiểu thật. Tính cách nó sao sao ấy, khi thì nóng tính khi thì lạnh lùng khó hiểu. Lại còn có những cái "sở ghét" không giống ai nữa. Chắc phải học thêm một khóa học "Tìm Hiểu Vợ Gia Mẫn" quá!
Nghĩ vậy nên hắn đi xuống dưới lấy bộ quần áo hôm qua cho nó. Hắn đặt bộ quần áo lên giường rồi lấy bộ quần áo khác đi qua phòng kế bên để thay. Cả hai xuống phòng ăn.
Mẹ hắn đã dọn tất cả lên bàn, ba hắn đang ngồi đọc báo. Cả hai đồng thanh
- Chào ba mẹ!!!
Hắn kéo ghế cho nó ngồi xuống rồi cũng ngồi vào cái ghế bên cạnh. Hắn ngủ hơi ít nên ngáp ngắn ngáp dài, cái lưng thì vì chỗ ngủ không êm ái nên đau ê ẩm đến giờ vẫn chưa hết.
- Hai con thức sớm thế? Gia Mẫn à, sao con không ngủ thêm? - mẹ hắn ngồi xuống bàn ăn nhìn nó.
- Dạ con đang ngủ rất ngon thì lại bị ai kia đánh thức nữa. - vừa nói vừa liếc hắn.
Ông bà Trịnh nhìn nhau cười cười, họ nghĩ gì thì mọi người biết rồi đấy. Nó nói một cách ngây thơ nhưng đâu hề biết là đã gieo rắc hiểu lầm cho người khác. Thấy hắn cứ xoa xoa cái lưng nên bà hỏi
- Con sao vậy Shin?
Hắn nhăn nhó
- Con đau lưng quá!!!
Ba mẹ hắn lại che miệng cười làm nó và hắn nghệch mặt ra luôn. Bà thúc giục
- Thôi hai đứa ăn sáng! Ăn nhiều vào để lấy sức sinh cháu cho mẹ!
"Phụt"
Sữa trong miệng cả hai phun ra ngoài vì câu nói đó. Cả hai nhìn nhau cười cười nhưng sâu trong ánh mắt lại chứa đầy hàm ý.
..........................................................
Ăn xong, hắn chở nó về nhà mẹ như đã nói. Mẹ nó mở cửa cho cả hai, trông bà rất vui vẻ.
- Hai đứa vào nhà đi!
Nó lên lầu lấy hành lí, hắn chờ nói đi khuất liền kéo tay bà ngồi xuống sôfa.
- Mẹ à, mẹ có thể cung cấp cho con thêm vài thông tin về con người của Gia Mẫn được không ạ? Hôm qua đến giờ con đã bị cô ấy mắng mấy lần rồi đấy!
Mẹ nó phì cười
- Lấy phải Gia Mẫn đúng là khổ cho con! Nó là cái đứa rất khó chiều chuộng, tính ý rất khó đoán. Để mẹ viết vào giấy cho con về nhà để tham khảo nha.
Bà lấy giấy bút ra rồi ngồi ghi ghi chép chép. Mãi hơn 20 phút sau thì mới hoàn thành, bà giao lại tờ giấy đặc kín chữ cho hắn.
- Nè! Con xem đi! Đây là số hiểu biết của mẹ thôi, nhưng bấy nhiêu cũng hơi nhiều rồi!
Mẹ nó mỉm cười đưa cho hắn tờ giấy. Hắn đọc sơ qua một lượt rồi reo lên
- Ghét ngồi xe hơi, ghét chỗ đông người, ghét trang điểm và mặc váy, ghét chờ đợi quá lâu, ghét sáng sớm mà có ai đó nghe điện thoại gần chỗ ngủ,... y hệt như những ngày qua luôn này!
Mẹ nó cười cười rồi gật đầu
- Đúng vậy! Còn nhiều điều lắm con cứ từ từ mà nghiên cứu. Tính cách nó y như thời tiết vậy đấy, những lúc nó giận thì con đừng nên lại gần để bảo toàn tính mạng.
- Thế khi cô ấy giận dỗi thì phải làm sao hả mẹ?
- Những lúc đó nếu thấy nó im lặng thì con cũng đừng nên nói gì nhiều vì những lời nói đó không làm nó hết giận mà có thể phản tác dụng. Nếu nó muốn chửi thì con cứ ngồi yên lắng nghe, sau khi chửi xong thì nó sẽ bình tĩnh hơn. Chờ những lúc tâm trạng nó vui trở lại thì con cứ dùng lời ngon tiếng ngọt là được.
Hắn gật đầu, quyết định đến đây học hỏi mẹ vợ đúng là quyết định sáng suốt. Nó xuất hiện với bộ quần áo khác và tay thì đang kéo cái vali. Hắn và mẹ nó giả vờ nói chuyện khác. Nó ôm mẹ nó rồi khoát tay ra hiệu bảo hắn ra xe.
- Lũ nhí nhố bảo ra quán trà sữa chúng nó tặng quà đám cưới!
- Vậy thì mình đi thôi! - hắn hăng hái leo lên xe ngồi trước.
Nó lấy tay chỉ vào cái vali to tướng, hắn hiểu ra nên móc điện thoại bảo người đến chuyển về nhà. Cả hai lên xe và đến chỗ của tụi kia.
........................................
- Mấy đứa định tặng gì thế? - Zibi hỏi.
Đậu Xanh Đậu Đỏ trề môi
- Không cho anh biết!!!
Mỹ Nghi giả vờ cười dịu dàng
- Thế nói cho chị biết nhé!
Cả hai lại đồng thanh
- Điều đó lại càng không.
Mỹ Nghi quê độ bưng ly trà sữa lên uống để hạ hỏa. Đúng là hai đứa con nít quỷ khó ưa. Nó và hắn mở cửa đi vào và ngồi xuống.
- Lúc nãy ai nhắn tin cho tôi đòi tặng quà cưới thế? - nó giả vờ hỏi bâng quơ.
Hai đứa nhỏ giơ tay lên tỏ vẻ hăng hái
- Tụi em chứ ai. Bảo đảm anh chị sẽ bất ngờ!
- Quà đã được gửi đến nhà rồi! Một lát anh chị về nhà xem nha!
Hắn quay sang Zibi
- Ê thằng kia! Còn quà của mầy đâu?
- Tao cũng vừa cho người gửi tới nhà mầy luôn rồi đấy! Chính tay tao làm đó.
Nó quay sang Mỹ Nghi rồi nói
- Hôm trước cậu thiết kế và tài trợ đồ cưới cho tụi này rồi nên khỏi. Sao hôm nay thứ 2 mà mấy người không đi học?
Mỹ Nghi nói rất tỉnh
- Tại đám cưới của hai người nên tụi này nghỉ.
Đậu Đỏ bĩu môi
- Đám cưới của người ta tự nhiên cái bả nghỉ! Coi zô ziên phát ớn chưa?
Mỹ Nghi hất mặt
- Thế còn hai đứa tụi bây? Sao hai đứa bây hong đi học đi ở đó mà nói người ta.
Đậu Đỏ câu tay Đậu Xanh
- Người ta nghỉ có đôi có cặp, có tổ chức. Còn mấy người nghỉ có một mình nên tui nói zậy đó.
- Con nhỏ này bữa nay ngon ha! Dám đá xoáy chị mầy hả?
- Ai đâu đá xoáy, người ta đá thẳng mà!
Cả quá nước nhộn nhịp cả lên. Tất cả đã nhất trí đi học vào ngày mai. Shin và Zibi cũng vào chung lớp với nó. Liệu có chuyện gì vui xảy ra không nhỉ???
*p/s: chap sau ở trang 27
/167
|