Cho nên khi bác sĩ cố im lặng, Mộ An An liền hỏi: “Còn có chuyện gì khác không?”
“Không phải cô kêu tôi sắp xếp một người với một đội vệ sĩ sao?” – Bác sĩ Cố hỏi lại.
Mộ An An nhíu mày: “Có phải Thất gia bên kia phát hiện ra manh mối gì ròi không?”
“Thất gia có thể phát hiện ra manh mối gì chứ?” – Bác sĩ cố lại hỏi lại.
Khi bị Mộ An An hỏi hai vấn đề này, vẻ mặt của hắn liền trở nên nghiêm túc hơn: “Nếu không có gì, thì tại sao vừa rồi anh vào phòng tôi lại khẩn trương như vậy?”
Bác sĩ Cố ban đầu còn không hiểu chuyện gì, nhưng khi Mộ An An ném câu hỏi này ra, liền lập tức bật cười.
“Haizz, nhất định phải cẩn thận một chút. Thất gia nhà cô gần đây đã bắt đầu ghen rồi, hôm qua khi tôi trở về, nghe thấy người hầu bàn tán, tôi thường xuyên đến phòng cô. Lời này mà rơi vào tai của Thất gia, tôi còn có
thể sống nổi hay không?
“Chỉ vậy thôi sao?” – Mộ An An sắc mặt trực tiếp chìm xuống.
“Phải chú ý một chút.”
Mộ An An lười phản ứng lại, liền cầm lấy cái gối ném về phía bác sĩ cố, rồi tựa lưng vào ghế sô pha.
Vừa rồi khi bác sĩ cố bước vào, bộ dạng lo lắng và cảnh giác của hắn trực tiếp khiến Mộ An An bị hù dọa.
Phản ứng đầu tiên, chính là Thất gia ở bên kia sẽ biết cô lại gây ra chuyện.
Mộ An An thả lỏng một chút.
Còn bác sĩ Cố vẫn đang lo lắng: “Về phía Thất gia, cô phải giấu thật kĩ, đừng để ngài ấy phát hiện. Ngài ấy cưng chiều cô, không có nóng nảy với cô, nhưng việc này…”
Câu tiếp theo, bác sĩ cố chưa nói xong, nhưng Mộ An An trong lòng hiểu được.
Cô gật đầu.
Sau đó lại thở dài bất lực: “Khi nào mớ hỗn độn nảy kết thúc. Tôi thật sự muốn ngoan ngoãn nghe lời Thất gia, không làm việc xấu nữa.”
Mộ An An còn chưa cảm khái xong, liền bi bác sĩ cố vô tình ném trả lai
chiếc gối cho Mộ An An.
“Tiểu thư An An, cô là một con tiểu hò ly, xin cô đừng giả làm chú thỏ trắng bé nhỏ.”
Nếu thật sự không có chuyện báo thù Giang gia, Mộ An An cũng sẽ không làm một đứa trẻ ngoan.
Cô chỉ giả vờ trước mặt Tông Chính Ngự mà thôi.
Hầu hết thời gian Thất gia đều sẵn lòng chiều chuộng cô, cho nên Mộ An An cũng không an phận.
Chỉ cần không làm bản thân bị thương, Thất gia cái gì cũng đồng ý.
“Nhớ kỹ, đừng để bị thương.” – Bác sĩ Cố nhắc nhở.
Mộ An An cúi đầu liếc nhìn vết thương tay phải đã đóng vảy, cười nói: “Nhất định không thể, bị thương lần nữa tôi lại sẽ tự cười nhạo bản thân là một con gà yếu đuối.”
“Cô chuẩn bị đi, tôi sẽ gửi cho cô địa chỉ khách sạn, hai giờ chiều tôi sẽ đến đó và thu xếp một chút.”
“Được.”
Nói ngắn gọn xong, bác sĩ cố cũng không ở lại phòng của Mộ An An nữa.
Mộ An An ở Ngự Viên Loan ăn cơm trưa, rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Tông Chính Ngự sáng sớm đã đến công ty họp.
Đúng như lời hôm qua Mộ An An nói, Thất gia hai ngày này đều bận rộn, không thể lo lắng cho cô.
Nhưng, điều khiến Mộ An An không ngờ tới.
Buổi trưa thu dọn xong liền rời khỏi phòng, vừa định đi xuống cầu thang liền đụng phải Thất gia đang đi lên cầu thang.
Lúc đụng phải, Tông Chính Ngự đang gọi điện thoại, ánh mắt dễ dàng đảo qua, liền nhìn thấy Mộ An An ở trên cầu thang.
“Không phải cô kêu tôi sắp xếp một người với một đội vệ sĩ sao?” – Bác sĩ Cố hỏi lại.
Mộ An An nhíu mày: “Có phải Thất gia bên kia phát hiện ra manh mối gì ròi không?”
“Thất gia có thể phát hiện ra manh mối gì chứ?” – Bác sĩ cố lại hỏi lại.
Khi bị Mộ An An hỏi hai vấn đề này, vẻ mặt của hắn liền trở nên nghiêm túc hơn: “Nếu không có gì, thì tại sao vừa rồi anh vào phòng tôi lại khẩn trương như vậy?”
Bác sĩ Cố ban đầu còn không hiểu chuyện gì, nhưng khi Mộ An An ném câu hỏi này ra, liền lập tức bật cười.
“Haizz, nhất định phải cẩn thận một chút. Thất gia nhà cô gần đây đã bắt đầu ghen rồi, hôm qua khi tôi trở về, nghe thấy người hầu bàn tán, tôi thường xuyên đến phòng cô. Lời này mà rơi vào tai của Thất gia, tôi còn có
thể sống nổi hay không?
“Chỉ vậy thôi sao?” – Mộ An An sắc mặt trực tiếp chìm xuống.
“Phải chú ý một chút.”
Mộ An An lười phản ứng lại, liền cầm lấy cái gối ném về phía bác sĩ cố, rồi tựa lưng vào ghế sô pha.
Vừa rồi khi bác sĩ cố bước vào, bộ dạng lo lắng và cảnh giác của hắn trực tiếp khiến Mộ An An bị hù dọa.
Phản ứng đầu tiên, chính là Thất gia ở bên kia sẽ biết cô lại gây ra chuyện.
Mộ An An thả lỏng một chút.
Còn bác sĩ Cố vẫn đang lo lắng: “Về phía Thất gia, cô phải giấu thật kĩ, đừng để ngài ấy phát hiện. Ngài ấy cưng chiều cô, không có nóng nảy với cô, nhưng việc này…”
Câu tiếp theo, bác sĩ cố chưa nói xong, nhưng Mộ An An trong lòng hiểu được.
Cô gật đầu.
Sau đó lại thở dài bất lực: “Khi nào mớ hỗn độn nảy kết thúc. Tôi thật sự muốn ngoan ngoãn nghe lời Thất gia, không làm việc xấu nữa.”
Mộ An An còn chưa cảm khái xong, liền bi bác sĩ cố vô tình ném trả lai
chiếc gối cho Mộ An An.
“Tiểu thư An An, cô là một con tiểu hò ly, xin cô đừng giả làm chú thỏ trắng bé nhỏ.”
Nếu thật sự không có chuyện báo thù Giang gia, Mộ An An cũng sẽ không làm một đứa trẻ ngoan.
Cô chỉ giả vờ trước mặt Tông Chính Ngự mà thôi.
Hầu hết thời gian Thất gia đều sẵn lòng chiều chuộng cô, cho nên Mộ An An cũng không an phận.
Chỉ cần không làm bản thân bị thương, Thất gia cái gì cũng đồng ý.
“Nhớ kỹ, đừng để bị thương.” – Bác sĩ Cố nhắc nhở.
Mộ An An cúi đầu liếc nhìn vết thương tay phải đã đóng vảy, cười nói: “Nhất định không thể, bị thương lần nữa tôi lại sẽ tự cười nhạo bản thân là một con gà yếu đuối.”
“Cô chuẩn bị đi, tôi sẽ gửi cho cô địa chỉ khách sạn, hai giờ chiều tôi sẽ đến đó và thu xếp một chút.”
“Được.”
Nói ngắn gọn xong, bác sĩ cố cũng không ở lại phòng của Mộ An An nữa.
Mộ An An ở Ngự Viên Loan ăn cơm trưa, rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Tông Chính Ngự sáng sớm đã đến công ty họp.
Đúng như lời hôm qua Mộ An An nói, Thất gia hai ngày này đều bận rộn, không thể lo lắng cho cô.
Nhưng, điều khiến Mộ An An không ngờ tới.
Buổi trưa thu dọn xong liền rời khỏi phòng, vừa định đi xuống cầu thang liền đụng phải Thất gia đang đi lên cầu thang.
Lúc đụng phải, Tông Chính Ngự đang gọi điện thoại, ánh mắt dễ dàng đảo qua, liền nhìn thấy Mộ An An ở trên cầu thang.
/826
|