Thất gia không nói gì, chỉ ngồi nhìn Mộ An An cười rồi vươn tay xoa xoa mũi Mộ An An.
Tầm mắt quét một cái lên nốt ruồi son trên bàn tay phải mình, sau đó lại đặt lên người Mộ An An.
“Đúng rồi Thất gia, cháu phải nói chú một chuyện.”
Mộ An An đột nhiên nhớ đến.
“Hửm?”
“Hôm nay Giang Trấn nói với cháu, cháu có một ông cậu nhỏ thành lập nơi nghỉ dưỡng trên sơn lâm, nó là dựa vào kiến trúc nhà nông để tạo nên, ông ta bảo cháu qua đó chơi hai ngày, gặp cậu nhỏ.”
Mộ An An nói xong còn không quên giải thích về lai lịch của cậu nhỏ: “Cậu nhỏ là em họ của mẹ cháu, lớn hơn cháu vài tuổi, điều kiện trong nhà không tốt lắm, vẫn mãi luôn là do mẹ cháu chăm sóc, sau đó mẹ cháu xảy ra chuyện anh ta liền biến mất.”
“Nếu hắn ta thật sự muốn gặp cháu thì hôm nay cháu đã gặp được rồi.”
Thất gia nói một câu xuyên thẳng vào tim.
Mộ An An gật đầu: “Anh ta có mối quan hệ tốt với mẹ cháu, nếu
không sẽ biến mất sau khi mẹ cháu mất, cháu chỉ nghĩ không hiểu tại sao anh ta lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn nhận được sự giúp đỡ của Giang Trấn để xây tiểu viện sơn lâm, trong trí nhớ của cháu thì mối quan hệ giữa hai người không phải tốt lắm.”
Từ đầu Mộ Tài Tiệp đã xem thường Giang Trấn.
Từ đầu khi Mộ Thanh đưa Giang Trấn về nhà hắn ta đã nói Giang Trấn có vấn đề.
Cũng bởi vì Giang Trấn mà tình
cảm chị em mười năm qua giữa Mộ Tài Tiệp và Mộ Thanh lần đầu tiên có một lần đỏ mắt.
Mà những thứ này đều là nghe được từ ông ngoại.
Mộ An An nói: “Có điều đây cũng là một lí do, còn một lí do khác là do cháu cũng muốn nghỉ ngơi hai ngày.”
Thất gia không nói gì.
Mộ An An cười, nói tiếp: “Thất gia, chú yên tâm bây giờ cho dù là Giang Trấn hay Quách Nguyệt Hoa đều muốn lấy được phương
án thuốc thông minh mà mẹ cháu để lại cho cháu, trước khi biết được hình xăm sau lưng cháu thi họ tuyệt đối sẽ không động vào cháu.”
Mộ An An bày tỏ một cách chắc chắn.
Bởi vì hiện giờ đối với Giang Trấn mà nói, thuốc thông minh quan trọng hơn tất cả.
Người thần bí sau lưng có thể bỏ ra rất nhiều tiền và nâng đỡ Giang Trấn, cho nên đối với Giang Trấn mà nói thì phương án thuốc thông minh còn quan trọng
hơn mạng.
Mà thứ duy nhất có mối quan hệ với thuốc thông minh là Mộ An An, tuyệt đối quan trọng.
Quách Nguyệt Hoa muốn đụng vào Mộ An An, Giang Trấn tuyệt đối sẽ không chịu.
Mộ An An dò hỏi thêm một lần nữa: “Chú Ngự, được không ạ?”
Mộ An An ngoan ngoãn nhìn Thất gia, ánh mắt mang theo sự mong đợi.
Như bộ dạng một đứa trẻ khi xin
ba mẹ cho tiền tiêu vặt.
Dè dặt và cực kỳ háo hức.
Với ánh mắt như vậy, Thất gia không thể nào cưỡng lại được.
“Được.” – Anh trả lời rất nhanh.
Tầm mắt quét một cái lên nốt ruồi son trên bàn tay phải mình, sau đó lại đặt lên người Mộ An An.
“Đúng rồi Thất gia, cháu phải nói chú một chuyện.”
Mộ An An đột nhiên nhớ đến.
“Hửm?”
“Hôm nay Giang Trấn nói với cháu, cháu có một ông cậu nhỏ thành lập nơi nghỉ dưỡng trên sơn lâm, nó là dựa vào kiến trúc nhà nông để tạo nên, ông ta bảo cháu qua đó chơi hai ngày, gặp cậu nhỏ.”
Mộ An An nói xong còn không quên giải thích về lai lịch của cậu nhỏ: “Cậu nhỏ là em họ của mẹ cháu, lớn hơn cháu vài tuổi, điều kiện trong nhà không tốt lắm, vẫn mãi luôn là do mẹ cháu chăm sóc, sau đó mẹ cháu xảy ra chuyện anh ta liền biến mất.”
“Nếu hắn ta thật sự muốn gặp cháu thì hôm nay cháu đã gặp được rồi.”
Thất gia nói một câu xuyên thẳng vào tim.
Mộ An An gật đầu: “Anh ta có mối quan hệ tốt với mẹ cháu, nếu
không sẽ biến mất sau khi mẹ cháu mất, cháu chỉ nghĩ không hiểu tại sao anh ta lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn nhận được sự giúp đỡ của Giang Trấn để xây tiểu viện sơn lâm, trong trí nhớ của cháu thì mối quan hệ giữa hai người không phải tốt lắm.”
Từ đầu Mộ Tài Tiệp đã xem thường Giang Trấn.
Từ đầu khi Mộ Thanh đưa Giang Trấn về nhà hắn ta đã nói Giang Trấn có vấn đề.
Cũng bởi vì Giang Trấn mà tình
cảm chị em mười năm qua giữa Mộ Tài Tiệp và Mộ Thanh lần đầu tiên có một lần đỏ mắt.
Mà những thứ này đều là nghe được từ ông ngoại.
Mộ An An nói: “Có điều đây cũng là một lí do, còn một lí do khác là do cháu cũng muốn nghỉ ngơi hai ngày.”
Thất gia không nói gì.
Mộ An An cười, nói tiếp: “Thất gia, chú yên tâm bây giờ cho dù là Giang Trấn hay Quách Nguyệt Hoa đều muốn lấy được phương
án thuốc thông minh mà mẹ cháu để lại cho cháu, trước khi biết được hình xăm sau lưng cháu thi họ tuyệt đối sẽ không động vào cháu.”
Mộ An An bày tỏ một cách chắc chắn.
Bởi vì hiện giờ đối với Giang Trấn mà nói, thuốc thông minh quan trọng hơn tất cả.
Người thần bí sau lưng có thể bỏ ra rất nhiều tiền và nâng đỡ Giang Trấn, cho nên đối với Giang Trấn mà nói thì phương án thuốc thông minh còn quan trọng
hơn mạng.
Mà thứ duy nhất có mối quan hệ với thuốc thông minh là Mộ An An, tuyệt đối quan trọng.
Quách Nguyệt Hoa muốn đụng vào Mộ An An, Giang Trấn tuyệt đối sẽ không chịu.
Mộ An An dò hỏi thêm một lần nữa: “Chú Ngự, được không ạ?”
Mộ An An ngoan ngoãn nhìn Thất gia, ánh mắt mang theo sự mong đợi.
Như bộ dạng một đứa trẻ khi xin
ba mẹ cho tiền tiêu vặt.
Dè dặt và cực kỳ háo hức.
Với ánh mắt như vậy, Thất gia không thể nào cưỡng lại được.
“Được.” – Anh trả lời rất nhanh.
/826
|