Mộ An An mỉm cười: “Thất gia, chú gọi điện thoại chính là quan tâm cháu, không cho cháu ra ngoài đua xe sao? Chú yên tâm, cháu nhất định ngoan ngoãn nghe lời.”
Mộ An An gần đây không có ý định đua xe.
Trước đây cô thắng Giang Phong, sau đó khiến cho tên đần đấy mất mặt.
Với tính cách lòng dạ hẹp hòi của hắn, nhất định sẽ trả thù Mộ An An, Mộ An An tạm thời không muốn xuất hiện.
Không phải sự, mà là ngại phiên toái.
Gần đây bị thương, lại gây sự, sự tức giận của Thất gia đã đến mức điên cuồng, cô không muốn Thất gia không vui.
“Cúp máy.”
Mộ An An vẫn muốn nói chuyện linh tinh với Thất gia, nhưng Tông Chính Ngự ở bên kia đã chấm dứt cuộc trò chuyện một cách đơn giản và thô bạo.
Mộ An An nhún vai, cất điện thoại rồi bước ra ngoài.
Kết quả, vừa đi ra khỏi cổng bệnh
viện, cô liền cảm giác được phía sau có người xông về phía mình, mang theo một luồng gió.
Sắc mặt Mộ An An trầm xuống, trực tiếp xoay người, giơ nắm đấm lên…
Khi Mộ An An vung nắm đấm này, lúc này mới thấy rõ người đang lao tới là tóc xoăn Hoắc Hiển.
Nhưng cô không có ý định thu hồi nắm đấm, cô chẳng qua xoay người, rồi tấn công vào vai Hoắc Hiển.
Hoắc Hiển phản ứng cũng rất nhanh, liền nghiêng người tránh thoát, chế trụ Mộ An An rồi nói.
“Không đợi gặp Hiển ca của em sao?” – Hoắc Hiển cười đùa nói.
Mộ An An rút tay vê: “Làm gì?
Không làm gì hết, ăn lẩu đi.
“Không đi.” – Mộ An An cự tuyệt thẳng thắn.
Nhưng, thái độ của cô đối với tóc xoăn cũng không tệ lắm.
Dù sao bởi vì tóc xoăn, cô mới biết được, hóa ra Thất gia là vì ghen.
Thất gia đối mình cũng có chút chiều hướng về nam nữ.
Với phát hiện như vậy, Mộ An An có thể hưng phấn thật lâu.
“Không đi thì tính là gì?” – Tóc xoăn hiển nhiên không vui, tiến lên từng
bước ôm lấy bả vai Mộ An An: “Tôi đã nói sẽ mời cô.”
Mộ An An lấy tay hắn ra.
Hoắc Hiển cũng không để ý: “Đáng lẽ tối mai, nhưng tôi có việc, cho nên hôm nay cùng nhau đi ăn.”
Mộ An An còn chưa đáp lại, Hoắc Hiển đã thêm vào một câu: “Tôi còn có kêu tiểu mập mạp đi nữa.”
“Các cậu đi đi.” – Mộ An An cự tuyệt một cách quyết đoán, không thèm quan tâm Hoắc Hiển, đi về phía trước.
Hoắc Hiển tiến lên một bước, chặn
Mộ An An lại.
Mộ An An còn chưa mở miệng, điện thoại liền vang lên.
Là điện thoại của tiểu mập mạp.
Mộ An An liếc nhìn Hoắc Hiển, xoay người, đi qua một bên nghe điện thoại: “Có chuyện gì vậy?”
“An An! Hoắc Hiển hẹn mình đi ăn lẩu, mình thật sự rất vui! Anh ấy nói sẽ gọi điện cho cậu, mình ở dưới lầu chờ hai người!” -Giọng nói của Trần Hoa rất hưng phấn: “Lần trước đi ăn thịt nướng, mình thật ngu ngốc, không nói lời nào, mình hối hận muốn chết, đi ăn lẩu lần này, cậu nhất định
phải giúp mình, mình muốn nói chuyện với anh ấy nhiều hơn.”
“An An, mình thật sự, rất thích anh ấy!”
“Mỗi ngày mình đều mơ, muốn tiếp xúc với anh ấy, bây giờ cuối cùng đã đạt được nguyện vọng rồi.”
“Mình thực sự nghĩ được làm bạn với anh ấy là điều thỏa mãn nhất, vô cùng hạnh phúc.”
Mộ An An im lặng, nghe Trần Hoa hưng phấn nói.
Mà Trần Hoa ở bên kia nói rất nhiều, mới ý thức được mình xúc động thái
quá, liền vội nói: “An An, mình rất kích động, nên gọi điện xác nhận với cậu, buổi tối cậu có đi không?”
Mộ An An thở dài một tiếng, trả lời một cách chắc chắn: “Đi!”
“Vậy là tốt rồi.”
“Cậu ở dưới lầu chờ tụi mình đi, tụi mình qua đón cậu.”
“Được.”
Mộ An An gần đây không có ý định đua xe.
Trước đây cô thắng Giang Phong, sau đó khiến cho tên đần đấy mất mặt.
Với tính cách lòng dạ hẹp hòi của hắn, nhất định sẽ trả thù Mộ An An, Mộ An An tạm thời không muốn xuất hiện.
Không phải sự, mà là ngại phiên toái.
Gần đây bị thương, lại gây sự, sự tức giận của Thất gia đã đến mức điên cuồng, cô không muốn Thất gia không vui.
“Cúp máy.”
Mộ An An vẫn muốn nói chuyện linh tinh với Thất gia, nhưng Tông Chính Ngự ở bên kia đã chấm dứt cuộc trò chuyện một cách đơn giản và thô bạo.
Mộ An An nhún vai, cất điện thoại rồi bước ra ngoài.
Kết quả, vừa đi ra khỏi cổng bệnh
viện, cô liền cảm giác được phía sau có người xông về phía mình, mang theo một luồng gió.
Sắc mặt Mộ An An trầm xuống, trực tiếp xoay người, giơ nắm đấm lên…
Khi Mộ An An vung nắm đấm này, lúc này mới thấy rõ người đang lao tới là tóc xoăn Hoắc Hiển.
Nhưng cô không có ý định thu hồi nắm đấm, cô chẳng qua xoay người, rồi tấn công vào vai Hoắc Hiển.
Hoắc Hiển phản ứng cũng rất nhanh, liền nghiêng người tránh thoát, chế trụ Mộ An An rồi nói.
“Không đợi gặp Hiển ca của em sao?” – Hoắc Hiển cười đùa nói.
Mộ An An rút tay vê: “Làm gì?
Không làm gì hết, ăn lẩu đi.
“Không đi.” – Mộ An An cự tuyệt thẳng thắn.
Nhưng, thái độ của cô đối với tóc xoăn cũng không tệ lắm.
Dù sao bởi vì tóc xoăn, cô mới biết được, hóa ra Thất gia là vì ghen.
Thất gia đối mình cũng có chút chiều hướng về nam nữ.
Với phát hiện như vậy, Mộ An An có thể hưng phấn thật lâu.
“Không đi thì tính là gì?” – Tóc xoăn hiển nhiên không vui, tiến lên từng
bước ôm lấy bả vai Mộ An An: “Tôi đã nói sẽ mời cô.”
Mộ An An lấy tay hắn ra.
Hoắc Hiển cũng không để ý: “Đáng lẽ tối mai, nhưng tôi có việc, cho nên hôm nay cùng nhau đi ăn.”
Mộ An An còn chưa đáp lại, Hoắc Hiển đã thêm vào một câu: “Tôi còn có kêu tiểu mập mạp đi nữa.”
“Các cậu đi đi.” – Mộ An An cự tuyệt một cách quyết đoán, không thèm quan tâm Hoắc Hiển, đi về phía trước.
Hoắc Hiển tiến lên một bước, chặn
Mộ An An lại.
Mộ An An còn chưa mở miệng, điện thoại liền vang lên.
Là điện thoại của tiểu mập mạp.
Mộ An An liếc nhìn Hoắc Hiển, xoay người, đi qua một bên nghe điện thoại: “Có chuyện gì vậy?”
“An An! Hoắc Hiển hẹn mình đi ăn lẩu, mình thật sự rất vui! Anh ấy nói sẽ gọi điện cho cậu, mình ở dưới lầu chờ hai người!” -Giọng nói của Trần Hoa rất hưng phấn: “Lần trước đi ăn thịt nướng, mình thật ngu ngốc, không nói lời nào, mình hối hận muốn chết, đi ăn lẩu lần này, cậu nhất định
phải giúp mình, mình muốn nói chuyện với anh ấy nhiều hơn.”
“An An, mình thật sự, rất thích anh ấy!”
“Mỗi ngày mình đều mơ, muốn tiếp xúc với anh ấy, bây giờ cuối cùng đã đạt được nguyện vọng rồi.”
“Mình thực sự nghĩ được làm bạn với anh ấy là điều thỏa mãn nhất, vô cùng hạnh phúc.”
Mộ An An im lặng, nghe Trần Hoa hưng phấn nói.
Mà Trần Hoa ở bên kia nói rất nhiều, mới ý thức được mình xúc động thái
quá, liền vội nói: “An An, mình rất kích động, nên gọi điện xác nhận với cậu, buổi tối cậu có đi không?”
Mộ An An thở dài một tiếng, trả lời một cách chắc chắn: “Đi!”
“Vậy là tốt rồi.”
“Cậu ở dưới lầu chờ tụi mình đi, tụi mình qua đón cậu.”
“Được.”
/826
|