La Sâm báo cáo nói, “Thất gia, người của chúng ta đã tra tất cả các chuyến bay buổi sáng một lượt, có phát hiện mới ở Pháp…”
La Sâm còn chưa báo cáo xong, Tông Chính Ngự đã xua tay kêu dừng, anh tùy ý vẫy ngón trỏ, La Sâm lập tức rời đi.
Pháp?
Đó là nơi Mộ An An sắp xếp cho Chung Đình đi, nếu như không có vấn đề gì, đoán chừng lúc này Chung Đình đã đến sân bay nước Pháp.
Lẽ nào là Tông Chính Ngự đã điều tra ra được gì rồi?
Trong lòng Mộ An An căng thẳng, nhưng trên mặt không biểu hiện ra.
Rất bình thản.
Hơn nữa còn chủ động thăm dò, “Thất gia, lập tức muốn bắt Chung Đình về sao?”
Tông Chính Ngự rũ mắt.
Mộ An An ra vẻ cảm thán, “Trước đó cháu đã gặp qua Chung Đình mấy lần, cảm thấy tính tình không xấu. Chính là tâm tư lệch lạc, đi đường vòng. Nếu không, thất gia, để chuyện này qua đi?”
Lời này của Mộ An An vừa nói xong, ánh mắt Tông Chính Ngự lộ ra một tia sát ý, “Đây là lần đầu tiên có phụ nữ dám ngấm ngầm sau lưng ta, ta rất hiếu kì.”
Tuy là nói như vậy nhưng một thân Tông Chính Ngự mang hơi thở lạnh lẽo.
Mộ An An thậm chí có dự cảm rằng, Chung Đình vừa xuất hiện trước mặt Tông Chính Ngự, đoán chừng mạng cũng không còn rồi.
Nhưng nếu như vậy, Thất gia biết, người thật sự chơi chiêu ấy chính là cô thì sao?
Mộ An An đột nhiên rùng mình.
Chuyện này nhất định che kín đến chết.
“Nghỉ ngơi thật tốt.”
Tông Chính Ngự nói xong, lấy tay của Mộ An An ra, đặt lên trên mền.
Lúc xoay người, quét mắt qua bên bác sĩ Cố đang đứng bên cạnh, mới mở cửa rời đi.
Một giây sau tiếng ‘cạch’ đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, hai chân bác sĩ Cố đều nhũn ra, lập tức kéo ghế ngồi xuống, mồ hôi lạnh trên trán túa ra như điện, “Tiêu rồi!”
Lúc nghe La Sâm báo cáo, lúc điều tra được bên Pháp có phát hiện, bác sĩ Cố thiếu chút nữa không nhịn được nữa.
Dù sao lúc Tông Chính Ngự phát bệnh, là ông ta nhắc đến cách này.
Một khi Tông Chính Ngự điều tra ra, người chết đầu tiên là ông ta!
Bác sĩ Cố vội vàng nhìn Mộ An An, “Cô An An…”
Mộ An An không nói gì, ngồi trên giường, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Bộ dạng bé con ngọt ngào khi đối mặt với Tông Chính Ngự hoàn toàn không còn nữa, mà là đầu mày nhíu chặt, nghĩ đến báo cáo của La Sâm.
Ở Pháp phát hiện gì bất thường?
Vấn đề gì thế?
La Sâm vừa báo cáo, trực tiếp đem toàn bộ sự việc thoát khỏi sự khống chế của Mộ An An.
Cô rất căng thẳng cũng rất lo lắng, nhưng càng hiểu rõ bây giờ hoảng sợ cũng không có tác dụng gì.
Bây giờ cách trực tiếp nhất để xử lí chuyện này là phải làm rõ, La Sâm rốt cuộc đã điều tra ra chuyện gì!
Nghĩ đến đây, Mộ An An trực tiếp xốc chăn lên, xuống giường.
Bác sĩ Cố thấy thế, lập tức đứng lên, “Cô An An, cô muốn đi đâu?”
Mộ An An không có trả lời mà truy hỏi bác sĩ Cố, “Chuyện dì Chung sắp xếp như thế nào rồi?”
“Đã sắp xếp lên máy bay đi Pháp.”
Mộ An An vừa nghe lập tức nhíu mày, tiếp tục truy hỏi, “Quá trình đưa dì Chung đi, có thuận lợi không?”
“Vô cùng thuận lợi.” Bác sĩ Cố trả lời.
Mộ An An vừa nghe, trong lòng nghĩ, xong rồi.
Ở Ngự Viên Loan cho dù là Mộ An An sắp xếp đưa một người đi đều không thể thuận lợi được.
Càng thuận lợi, càng cho thấy rằng, Thất gia có cố ý gây nên.
Lẽ nào, thất gia muốn lợi dụng dì Chung để tìm thấy Chung Đình?
Mộ An An càng nghĩ càng nguy hiểm, lúc này bác sĩ Cố lập tức nói, “Ông phái người bên Pháp đi đón dì Chung, lấy danh nghĩa của tôi.”
“Cô An An?” Bác sĩ Cố chấn kinh.
Mộ An An bình tĩnh, “Tôi và dì Chung quan hệ không tệ, lần này người đưa dì Chung đi là tôi. Thất gia cho dù có nghĩ đến chuyện của Chung Đình cũng cảm thấy tôi sẽ không làm điều ngu ngốc này. Ngoài ra, nhất định phải nhớ kĩ, đừng để cho dì Chung và Chung Đình gặp mặt.”
Mộ An An dặn dò xong, liền cầm theo áo khoác chuẩn bị rời khỏi phòng.
Bác sĩ Cố nhìn thấy lặp tức nhắc nhở, “Cô An An, nếu như bây giờ cô qua đó , thất gia sẽ càng hoài nghi, không bằng án binh bất động, chờ tôi đi qua bên chỗ La Sâm xem sao.”
“Thân tín có thể ở bên cạnh Thất gia nhiều năm như vậy, ông cảm thấy có thể lôi kéo được à?” Mộ An An hỏi lại.
La Sâm nổi tiếng là một cỗ máy không cảm xúc, là đầy tớ trung thành nhất của thất gia.
Nhưng bây giờ chuyện phát triển đến bước này cũng phải nghĩ cách.
“Nhưng mà, La Sâm kín nghiệm logic mạnh, nhưng thuộc hạ của La Sâm không chắc chắn.” Mộ An An nhắc nhở.
Bác sĩ Cố vừa nghe, lập tức mắt sáng lên, liền nói, “Tôi lập tức đi xử lí.”
Mộ An An gật đầu.
Sau khi bác sĩ Cố rời đi, Mộ An An liền túm tóc lại.
Vốn dĩ muốn rời đi, quay đầu cầm con thỏ nhồi bông cũ rích trên giường, hoàn toàn là một bộ dạng buồn ngủ mông lung, sau đó đi về phía phòng sách của Tông Chính Ngự.
Mộ An An đến phòng sách, không hề do dự trực tiếp đẩy cửa vào phòng, do đó đã nghe được La Sâm nói…
“Thất gia yên tâm, bên Pháp đã sắp xếp ổn thỏa, một khi có tiến triển lập tức báo cáo.”
Mộ An An giống như không nghe thấy, một tay ôm con thỏ nhồi bông, một tay dụi dụi mắt, đi về phía Tông Chính Ngự.
Thất gia tự nhiên mở rộng tay để cho Mộ An An ngồi vào lòng.
“Sao thế?”
“Ngủ không được.”
Tông Chính Ngự nâng mắt lên, quét mắt, La Sâm lập tức rời đi.
Mộ An An trong lòng có chút tiếc nuối.
Trước đây Tông Chính Ngự bàn chuyện công việc cũng không cấm kị cô.
Cô vốn muốn đến dò hỏi một chút tình báo, bây giờ thất bại rồi.
Bỏ đi, vậy thì ngủ, cũng mệt rồi.
Mộ An An tìm một tư thế thoải mái ở trong lòng Tông Chính Ngự.
Thất gia thuận tay ôm chặt bé con nhà mình, vỗ vỗ sau lưng cô, thật đúng là kiên nhẫn ngâm nga bài hát dỗ Mộ An An ngủ.
Giọng của Tông Chính Ngự vô cùng dễ nghe.
Đó thuộc loại âm trầm khàn, đầy từ tính.
Mộ An An dưới sự nhẹ nhàng ngâm nga của Tông Chính Ngự, bước vào trạng thái ngủ không sâu.
Tối nay, cô ngủ không ngon.
Gặp ác mộng.
Mơ thấy Tông Chính Ngự điều tra ra được, đêm đó chính là sau khi cô vô cùng tức giận, nhéo cổ Mộ An An nói cô không biết tốt xấu, cậy sủng mà kiêu, hơn nữa còn tàn nhẫn vứt bỏ Mộ an An.
Mộ An An bị ác mộng làm tỉnh giấc.
Cô ngây ngẩn ngồi trên giường, ánh sáng chiếu vào cửa sổ sát mặt đất, chiếu vào tấm thảm Ba Tư, một bức tranh vô cùng ấm áp.
Nhưng mà trong lòng Mộ An An sinh lạnh.
Lúc bác sĩ Cố gõ cửa đi vào, cô nhanh chóng lau sạch nước mắt trên khóe mắt mình, bộ dáng tỉnh táo như ngày thường.
Bác sĩ Cố nhìn cửa, trong tay xách hòm thuốc, lúc Mộ An An đến gần nói, “Lúc tôi vừa đến đụng phải thất gia ra cửa đến công ty, đặc biệt dặn dò tôi nói nếu như miệng vết thương của cô hồi phục không tốt thì không cho cô đến trường.”
Mộ An An cúi đầu nhìn vết thương đã không có việc gì nữa.
Vết thương vốn không sao cả, hôm qua cô chỉ là không cho Tông Chính Ngự tức giận nên mới làm nũng, nếu không chuyện liên quan đến đua xe sẽ không bỏ qua.
Mộ An An rất rõ, nguyên nhân trực tiếp khiến Tông Chính Ngự không cho cô đua xe là không muốn cô có bất kì dính líu gì đến Giang gia.
Tông Chính Ngự muốn Mộ An An bỏ qua.
Nhưng mà mẹ và ông ngoại chết quá thảm, thù này không báo, đời này Mộ An An đều bất an.
Nhưng bây giờ trọng điểm không phải là cái này.
Mộ An An truy hỏi bác sĩ Cố, “Thất gia phát hiện gì ở Pháp rồi?”
La Sâm còn chưa báo cáo xong, Tông Chính Ngự đã xua tay kêu dừng, anh tùy ý vẫy ngón trỏ, La Sâm lập tức rời đi.
Pháp?
Đó là nơi Mộ An An sắp xếp cho Chung Đình đi, nếu như không có vấn đề gì, đoán chừng lúc này Chung Đình đã đến sân bay nước Pháp.
Lẽ nào là Tông Chính Ngự đã điều tra ra được gì rồi?
Trong lòng Mộ An An căng thẳng, nhưng trên mặt không biểu hiện ra.
Rất bình thản.
Hơn nữa còn chủ động thăm dò, “Thất gia, lập tức muốn bắt Chung Đình về sao?”
Tông Chính Ngự rũ mắt.
Mộ An An ra vẻ cảm thán, “Trước đó cháu đã gặp qua Chung Đình mấy lần, cảm thấy tính tình không xấu. Chính là tâm tư lệch lạc, đi đường vòng. Nếu không, thất gia, để chuyện này qua đi?”
Lời này của Mộ An An vừa nói xong, ánh mắt Tông Chính Ngự lộ ra một tia sát ý, “Đây là lần đầu tiên có phụ nữ dám ngấm ngầm sau lưng ta, ta rất hiếu kì.”
Tuy là nói như vậy nhưng một thân Tông Chính Ngự mang hơi thở lạnh lẽo.
Mộ An An thậm chí có dự cảm rằng, Chung Đình vừa xuất hiện trước mặt Tông Chính Ngự, đoán chừng mạng cũng không còn rồi.
Nhưng nếu như vậy, Thất gia biết, người thật sự chơi chiêu ấy chính là cô thì sao?
Mộ An An đột nhiên rùng mình.
Chuyện này nhất định che kín đến chết.
“Nghỉ ngơi thật tốt.”
Tông Chính Ngự nói xong, lấy tay của Mộ An An ra, đặt lên trên mền.
Lúc xoay người, quét mắt qua bên bác sĩ Cố đang đứng bên cạnh, mới mở cửa rời đi.
Một giây sau tiếng ‘cạch’ đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, hai chân bác sĩ Cố đều nhũn ra, lập tức kéo ghế ngồi xuống, mồ hôi lạnh trên trán túa ra như điện, “Tiêu rồi!”
Lúc nghe La Sâm báo cáo, lúc điều tra được bên Pháp có phát hiện, bác sĩ Cố thiếu chút nữa không nhịn được nữa.
Dù sao lúc Tông Chính Ngự phát bệnh, là ông ta nhắc đến cách này.
Một khi Tông Chính Ngự điều tra ra, người chết đầu tiên là ông ta!
Bác sĩ Cố vội vàng nhìn Mộ An An, “Cô An An…”
Mộ An An không nói gì, ngồi trên giường, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Bộ dạng bé con ngọt ngào khi đối mặt với Tông Chính Ngự hoàn toàn không còn nữa, mà là đầu mày nhíu chặt, nghĩ đến báo cáo của La Sâm.
Ở Pháp phát hiện gì bất thường?
Vấn đề gì thế?
La Sâm vừa báo cáo, trực tiếp đem toàn bộ sự việc thoát khỏi sự khống chế của Mộ An An.
Cô rất căng thẳng cũng rất lo lắng, nhưng càng hiểu rõ bây giờ hoảng sợ cũng không có tác dụng gì.
Bây giờ cách trực tiếp nhất để xử lí chuyện này là phải làm rõ, La Sâm rốt cuộc đã điều tra ra chuyện gì!
Nghĩ đến đây, Mộ An An trực tiếp xốc chăn lên, xuống giường.
Bác sĩ Cố thấy thế, lập tức đứng lên, “Cô An An, cô muốn đi đâu?”
Mộ An An không có trả lời mà truy hỏi bác sĩ Cố, “Chuyện dì Chung sắp xếp như thế nào rồi?”
“Đã sắp xếp lên máy bay đi Pháp.”
Mộ An An vừa nghe lập tức nhíu mày, tiếp tục truy hỏi, “Quá trình đưa dì Chung đi, có thuận lợi không?”
“Vô cùng thuận lợi.” Bác sĩ Cố trả lời.
Mộ An An vừa nghe, trong lòng nghĩ, xong rồi.
Ở Ngự Viên Loan cho dù là Mộ An An sắp xếp đưa một người đi đều không thể thuận lợi được.
Càng thuận lợi, càng cho thấy rằng, Thất gia có cố ý gây nên.
Lẽ nào, thất gia muốn lợi dụng dì Chung để tìm thấy Chung Đình?
Mộ An An càng nghĩ càng nguy hiểm, lúc này bác sĩ Cố lập tức nói, “Ông phái người bên Pháp đi đón dì Chung, lấy danh nghĩa của tôi.”
“Cô An An?” Bác sĩ Cố chấn kinh.
Mộ An An bình tĩnh, “Tôi và dì Chung quan hệ không tệ, lần này người đưa dì Chung đi là tôi. Thất gia cho dù có nghĩ đến chuyện của Chung Đình cũng cảm thấy tôi sẽ không làm điều ngu ngốc này. Ngoài ra, nhất định phải nhớ kĩ, đừng để cho dì Chung và Chung Đình gặp mặt.”
Mộ An An dặn dò xong, liền cầm theo áo khoác chuẩn bị rời khỏi phòng.
Bác sĩ Cố nhìn thấy lặp tức nhắc nhở, “Cô An An, nếu như bây giờ cô qua đó , thất gia sẽ càng hoài nghi, không bằng án binh bất động, chờ tôi đi qua bên chỗ La Sâm xem sao.”
“Thân tín có thể ở bên cạnh Thất gia nhiều năm như vậy, ông cảm thấy có thể lôi kéo được à?” Mộ An An hỏi lại.
La Sâm nổi tiếng là một cỗ máy không cảm xúc, là đầy tớ trung thành nhất của thất gia.
Nhưng bây giờ chuyện phát triển đến bước này cũng phải nghĩ cách.
“Nhưng mà, La Sâm kín nghiệm logic mạnh, nhưng thuộc hạ của La Sâm không chắc chắn.” Mộ An An nhắc nhở.
Bác sĩ Cố vừa nghe, lập tức mắt sáng lên, liền nói, “Tôi lập tức đi xử lí.”
Mộ An An gật đầu.
Sau khi bác sĩ Cố rời đi, Mộ An An liền túm tóc lại.
Vốn dĩ muốn rời đi, quay đầu cầm con thỏ nhồi bông cũ rích trên giường, hoàn toàn là một bộ dạng buồn ngủ mông lung, sau đó đi về phía phòng sách của Tông Chính Ngự.
Mộ An An đến phòng sách, không hề do dự trực tiếp đẩy cửa vào phòng, do đó đã nghe được La Sâm nói…
“Thất gia yên tâm, bên Pháp đã sắp xếp ổn thỏa, một khi có tiến triển lập tức báo cáo.”
Mộ An An giống như không nghe thấy, một tay ôm con thỏ nhồi bông, một tay dụi dụi mắt, đi về phía Tông Chính Ngự.
Thất gia tự nhiên mở rộng tay để cho Mộ An An ngồi vào lòng.
“Sao thế?”
“Ngủ không được.”
Tông Chính Ngự nâng mắt lên, quét mắt, La Sâm lập tức rời đi.
Mộ An An trong lòng có chút tiếc nuối.
Trước đây Tông Chính Ngự bàn chuyện công việc cũng không cấm kị cô.
Cô vốn muốn đến dò hỏi một chút tình báo, bây giờ thất bại rồi.
Bỏ đi, vậy thì ngủ, cũng mệt rồi.
Mộ An An tìm một tư thế thoải mái ở trong lòng Tông Chính Ngự.
Thất gia thuận tay ôm chặt bé con nhà mình, vỗ vỗ sau lưng cô, thật đúng là kiên nhẫn ngâm nga bài hát dỗ Mộ An An ngủ.
Giọng của Tông Chính Ngự vô cùng dễ nghe.
Đó thuộc loại âm trầm khàn, đầy từ tính.
Mộ An An dưới sự nhẹ nhàng ngâm nga của Tông Chính Ngự, bước vào trạng thái ngủ không sâu.
Tối nay, cô ngủ không ngon.
Gặp ác mộng.
Mơ thấy Tông Chính Ngự điều tra ra được, đêm đó chính là sau khi cô vô cùng tức giận, nhéo cổ Mộ An An nói cô không biết tốt xấu, cậy sủng mà kiêu, hơn nữa còn tàn nhẫn vứt bỏ Mộ an An.
Mộ An An bị ác mộng làm tỉnh giấc.
Cô ngây ngẩn ngồi trên giường, ánh sáng chiếu vào cửa sổ sát mặt đất, chiếu vào tấm thảm Ba Tư, một bức tranh vô cùng ấm áp.
Nhưng mà trong lòng Mộ An An sinh lạnh.
Lúc bác sĩ Cố gõ cửa đi vào, cô nhanh chóng lau sạch nước mắt trên khóe mắt mình, bộ dáng tỉnh táo như ngày thường.
Bác sĩ Cố nhìn cửa, trong tay xách hòm thuốc, lúc Mộ An An đến gần nói, “Lúc tôi vừa đến đụng phải thất gia ra cửa đến công ty, đặc biệt dặn dò tôi nói nếu như miệng vết thương của cô hồi phục không tốt thì không cho cô đến trường.”
Mộ An An cúi đầu nhìn vết thương đã không có việc gì nữa.
Vết thương vốn không sao cả, hôm qua cô chỉ là không cho Tông Chính Ngự tức giận nên mới làm nũng, nếu không chuyện liên quan đến đua xe sẽ không bỏ qua.
Mộ An An rất rõ, nguyên nhân trực tiếp khiến Tông Chính Ngự không cho cô đua xe là không muốn cô có bất kì dính líu gì đến Giang gia.
Tông Chính Ngự muốn Mộ An An bỏ qua.
Nhưng mà mẹ và ông ngoại chết quá thảm, thù này không báo, đời này Mộ An An đều bất an.
Nhưng bây giờ trọng điểm không phải là cái này.
Mộ An An truy hỏi bác sĩ Cố, “Thất gia phát hiện gì ở Pháp rồi?”
/826
|